pacman, rainbows, and roller s
Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Đánh Bại Lính Đặc Chủng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327052

Bình chọn: 7.00/10/705 lượt.

vẻ mặt đầy chán ghét. Chỉ nghe

hắn nói:

"Lôi họ ra!"

Tô Ca thấy có đôi bàn tay to cầm

cánh tay cô đem thân thể cô xách lên. Đau, cô cố gắng khống chế lông

mày, không dám phát ra tiếng. Rồi cô cảm thấy người nọ đặt cô nằm trên

mặt đất, còn là nằm thẳng, giống cái phòng chứa thi thể. Ngay sau đó Tô

Ca cũng cảm thấy bên cạnh cũng như vậy, là Trăn Mặc cũng bị đặt như cô.

Hiện tại, nên làm gì? Tiếp tục giả vờ bất tỉnh hay tỉnh dậy cùng Đường

Lăng nói chuyện? Nhưng cho dù là đàm phán, mình có lợi thế gì để nói với hắn? ?

"Còn không tỉnh lại sao?" Bên tai chỉ nghe thấy tiếng nói âm hiểm của Đường Lăng. Cũng không biết là gió lạnh kéo từ đâu tới, làm cho xương cốt đều lạnh lẽo.

"Đã như vậy thì hắt nước thôi." Hắt

nước, là chuẩn bị dùng nước để dội họ cho tỉnh sao? Tô Ca đang muốn mở

mắt, chỉ thấy một dòng nước “ào” dội xuống mặt cô, ngay lúc đó, bên

cạnh cũng truyền tới âm thanh như thế. Tô Ca nhắm chặt mắt, cố gắng nín

thở. Mẹ kiếp! Đường Lăng này thật biến thái, lại tưới nước ớt!

Thật vất vả cảm giác cay trên mặt mới rút đi. Tô ca mới dám mở mắt. Cố gắng khống chế ánh mắt nhã nhặn, nhìn Đường Lăng nói:

" Đường Lăng, anh muốn làm gì?"

Cô cũng không phải là ngu, Đường Lăng bắt cô, tuyệt đối không đơn giản chỉ là muốn nhục nhã cô! Nghe vậy, tâm tình Đường Lăng rất tốt, nhắm mắt

lại, hẳn là có ý nghĩ biến thái, âm thanh khàn khàn cùng phấn khởi nói:

"Tôi muốn làm cái gì, cô ẽ biết nhanh thôi."

Tiếng nói vừa ngừng, hắn liền xoay người sang chỗ khác, nhíu mày đứng sang

bên cạnh chờ thật lâu sau mới dùng bộ mặt dữ tợn nói với A Thành:

" Còn lại giao cho cậu! Nhớ, nhất định phải thay tôi tiếp đãi cô ấy thật tốt, còn có tên kia bắt nhầm, tùy cậu xử lý!" .

Chỉ một câu nói này, liền nói lên tình cảnh của bọn họ bây giờ. Người đàn

ông cao lớn kia vui vẻ tuân lệnh. Tô Ca lại nhớ về khi hắn có dục vọng

cùng Trăn Mặc ở toilet, trong ngực phát lạnh. Mở miệng:

"Đường Lăng! Chúng ta nói chuyện một chút!"

Đường Lăng dừng lại, quay đầu lại châm chọc nhìn Tô Ca nhếch nhác:

"Cô muốn nói chuyện gì? !"

"Bỏ qua cho Trăn Mặc, anh cứ xử tôi đi" .

Trăn Mặc vô tội, nếu như không phải cô nhờ cậu ta đưa đi toilet, thì cũng sẽ không liên lụy mà bị bắt. Đường Lăng nghe Tô Ca nói, cười ha hả giống

như là nghe được truyện cười. Dừng cười, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Tô Ca:

"Cho dù tôi không thả cậu ta, thì cô bây giờ cũng không phải là mặc cho tôi xử lý ư? "

Nói xong, hắn đi đến bên cạnh thuộc hạ là người đàn ông trẻ tuổi nói: “ Còn không nhanh ra tay?" Trên mặt người kia hưng phấn, tiến lên một bước

bắt lấy Tô Ca, xé cổ áo cô. Vải áo rách hết, ngay cả đến áo ngực cũng bị hắn cởi ra. Vì vậy một đôi tuyến trắng trơn nhẵn thẳng tắp liền lộ ra

trước mặt mọi người.

Tô ca vội vàng cố gắng ôm lấy ngực, ngăn

chặn ánh mắt tham lam của người đàn ông đáng khinh kia, sợ hãi. Cả tay

chân đều che lấy đỉnh, Tô Ca thê lương kêu:

"Đường Lăng! Anh sẽ không được chết tử tế!"

"Vậy sao?" Đường Lăng chau mày "Cô không phải người đầu tiên nói như thế,

những người từng nói thế trước đây, không một ai có thể sống sót."

Rồi lấy một cái bọc màu đen đặt ở bên giá gỗ ném cho Tô Ca, cười điên cuồng nói:

"Ai đùa giỡn tôi sẽ không có kết cục tốt đẹp! Hiện tại, để cho tôi xem một

chút, sau khi xem được ảnh chụp phóng túng của người phụ nữ được mình

chọn, nét mặt Tần Mặc Nhiên sẽ như thế nào! Muốn làm Tông Chủ? Hừ, nếu

như không qua được cửa cuối cùng của “Thí”, không hoàn thành được nhiệm

vụ, anh ta cũng chỉ có thể xuống đất mà làm Tông Chủ!"

Nói xong

bước nhanh ra ngoài. Tô Ca kinh ngạc nhìn cái bọc Đường Lăng vừa ném

tới, miệng túi được mở, bên trong là một cái đầu của người đàn ông mà

máu vẫn còn ngỏ giọt. Tô Ca phản xạ có điều kiện đem đầu này hất ra,

quên cả che ngực mình.

Sợ hãi, sợ, sợ đến mức muốn thét chói tai. Nhưng bây giờ đến hơi sức để kêu lên cô cũng không có.

Người đàn ông kia cô đã gặp, chính là người đàn ông mắt vàng cô đã gặp tại

Đường gia tối hôm đó, là anh cả của Đường Lăng. . . . Thế nhưng. . . Ra

tay với cr anh ruột của mình? Sao Đường Lăng có thể còn là con người

được nữa?

Đường Lăng đi tới cửa, Sở Viêm vội vàng tiến lên đón.

"Như thế nào?" Âm thanh đè thấp không thể che giấu được khát vọng quyền thế

"Nếu thật như cậu nói, người phụ kia chính là nhược điểm duy nhất của Tần

Mặc Nhiên, ván cờ này chúng ta chắc chắn thắng, không còn nghi ngờ gì

nữa!"

Nghe vậy, sắc mặt Sở Viêm mới thả lỏng xuống. Ván này, cha

nuôi cùng anh ta đem toàn bộ gia sản đặt cược vào Đường Lăng, Tần Mặc

Nhiên, khi anh chưa hoàn thành được nhiệm vụ thì vẫn chưa là Tông Chủ

chân chính được

Tô Ca ngồi yên trên mặt đất, thần trí tán loạn

dần dần hồi phục. Cô ngẩng đầu, phát hiện ra mình đang ở bên dưới đài

cao ở hội trường. Mặt trên còn lưu lại vết máu của những người chết từ

trước. Chỗ nguy hiểm nhất, chính là chỗ an toàn nhất, bọn họ giấu mình ở chỗ này, Tần Mặc Nhiên có thể tìm được không?

Trên đài cao là

ánh đèn trắng mờ ảo, người đàn ông sắc mặt càng ngày càng dữ tợn đang

từng bước đi đến phía cô, giống như ác quỷ tớ