Pair of Vintage Old School Fru
Đành Buông

Đành Buông

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322541

Bình chọn: 10.00/10/254 lượt.

ng không được sao? Đó là một người bạn rất tốt của em, cô ấy sự giúp đỡ mà. - Không được, một lần cũng không được, anh tuyệt đối sẽ không phá vỡ nguyên tắc của mình đâu Dương Dương cũng không cố nài ép, cô khẽ gật đầu. Thử một lần không đủ còn muốn thử lại lần nữa sao. Nếu không phải không tin vào chính mình thì chính là ngốc nghếch rồi. Mà cô cho rằng, cả hai đều đúng. - Được rồi. Tiền tháng này em đưa cho Tằng Tiểu Muội rồi, em về nhà thu dọn hành lý đây - Ừ, chơi vui nhé, đến nơi nhớ gọi điện cho anh đấy - Em biết rồi Dương Dương cũng không nói nhiều, cô rời khỏi văn phòng luật, bước chân có chút dồn dập, bởi vì cuối cùng cũng không khống chế nổi những giọt nước mắt kia… Cửa vừa đóng, cô mơ hồ nghe thấy Tiểu Triệu oán giận mà nói: - Lý luật sư, anh thảm rồi… Lí Hách thảm sao? Không, cô cảm thấy người thảm là mình mới đúng. ※※※ Cô ở khách sạn đợi hai ngày, sau đó đi đến vườn bách thú Rời đi là vì không chắc chắn có thể diễn trò trước mặt Lý Hách, anh là một luật sư, ngoài tài ăn nói xuất chúng thì khả năng quan sát cũng không tồi. Hồi nhỏ cô giáo dạy mọi người, ôm cây đợi thỏ là việc làm cực kì ngu dốt nhưng ngoài việc ngốc nghếch này thì cô còn có cách nào. Ông chồng luật sư của cô từng dạy, muốn định tội danh cho ai đó thì cần có đầy đủ chứng cứ cho nên cô cũng phải “thu thập đủ” chứng cứ để định tội. Cô mua quần áo mới, kiểu dáng rất thịnh hành, trong tủ quần áo của cô tuyệt đối không xuất hiện loại quần áo này. Cô chưa từng đi giầy cao gót, buộc tóc lên cao, trang điểm như những thiếu nữ mới trưởng thành, đeo kính râm màu nâu, xách túi xách lớn đang rất thịnh hành, hơn nữa còn trang điểm rất đậm. Cô rất chắc chắn rằng, dù Lý Hách đứng ngay trước mặt thì anh cũng sẽ không nhận ra cô. Đợi hơn hai tiếng, cuối cùng cũng thấy Lý Hách xuất hiện. Cô vội xếp hàng mua vé sau đó xoay người nhìn lại, thấy cách đó không xa là Lý Hách, Nghiêm Hân và một cô bé khoảng 4 tuổi Lại chứng thực, Giang Quốc Tân không nói dối Giống như bị ai cầm lọ axit tạt vào tim, sự đau đớn như ăn mòn khiến cô đau đến nhíu mày. “Tình yêu” trong trí nhớ biến thành chiếc miệng lớn đang ra sức cười nhạo cô. Anh yêu cô? Ha ha… Cô cũng muốn cười quá đi. Rõ ràng là nói dối nhưng sao anh có thể nói thoải mái như vậy, thành khẩn động lòng người đến vậy Cô chờ ở chỗ cổng soát vé, mãi đến khi Lý Hách và Nghiêm Hân cùng dắt tay một cô bé, cười nói đi vào công viên thi cô mới đi theo bọn họ Ngày nghỉ, vườn bách thú đông dã man. Cho dù Dương Dương có đi sát bọn họ cũng chẳng khiến ai thấy lạ cả. Cô chụp ảnh, trên màn hình, chế độ nhận diện khuôn mặt hiện rõ, là người đàn ông thích cười, người phụ nữ hạnh phúc và đứa trẻ vui vẻ. Hình ảnh hòa hợp như vậy rất dễ khiến người ta liên tưởng thành người một nhà - Mẹ! Mẹ nhìn kìa! Cô bé đang đứng ở khu bán đồ lưu niệm chỉ vào con rối hình gấu trúc Lý Hách ôm cô bé lên, một tay cầm con gấu cọ cọ lên mặt cô bé khiến cô bé cười khanh khách. Anh cũng bật cười, sau đó Nghiêm Hân cũng cầm lấy một con rối rồi cọ cọ lên mặt Lý Hách, anh né phải né trái, ba người cười đùa rất vui vẻ Dương Dương cầm máy ảnh, lưu nụ cười của bọn họ vào đó Tim thắt lại. Cô đang làm gì đây, một bài học còn chưa đủ, còn tự ép mình thêm nữa sao? Khẽ thở dài, cô bưng mặt, thống hận những gì mình đã làm Không có tôn nghiêm sao? Không có kiêu ngạo sao? Cô còn cần bao nhiêu chứng cứ mới có thể thuyết phục mình ngẩng cao đầu mà rời khỏi thế giới của anh… Oán hận dậm chân, không đi nữa Cô vội rời khỏi đây, rời khỏi nơi đáng ghét này. Dường như là chạy trối chết vậy, cô vội vã muốn chạy trốn đến một nơi an toàn Chờ đến khi cô đi đến trạm xe điện ngầm, dựa người vào tường thì cô mới bật cười. Cô ôm bụng, bưng miệng mà cười, cười thật thê thảm, cười đến độ nước mắt rơi không ngừng, cười đến độ bụng rung lên dữ dội Cô ngẩng đầu, tìm bịch khăn ướt, giận dữ lau đi lớp trang điểm dầy cộp trên mặt, hết lần này đến lần khác. Chỉ là… khăn ướt lau sạch phấn son trên mặt cô nhưng có thể lau sạch sự bi thương trong lòng cô sao? Có thể lau sạch những việc làm nực cười của cô? Có thể lau sạch nụ cười đầy thống hận này sao? Cô run lên, cả người căng cứng đến đau đớn Không sao, Lý Hách không yêu cô thì cô tự yêu bản thân mình. Không sao, trên đời đâu phải ai cũng cần có tình yêu. Không sao, đau lòng rồi cũng sẽ qua, vết thương lòng sẽ dần se lại… tình yêu đó cũng có thể sẽ phai nhòa. Không sao… thực sự không sao cả, đừng sợ hãi, Dương Dương, đừng sợ hãi gì hết… Cô lau nước mắt, hết lần này đến lần khác, cô nắm chặt áo khoác, không ngừng tự động viên mình đừng sợ hãi Cô không khóc, cô muốn cười Cha từng nói: “trên đời này không có cửa ải nào là không thể vượt qua” Mẹ cũng nói: “Chỉ cần còn cười được thì con vẫn có thể tiếp tục” Đúng, cô trịnh trọng gật đầu, không thua, cô không thua. Mở di động, di động có đến 13 cuộc gọi nhỡ, đều là Lý Hách tìm cô. Cô từng nói đến nơi sẽ gọi cho anh nhưng cô chưa gọi. Lúc này, cô thở sâu, lau mặt lại một lượt rồi mới gọi lại Điện thoại kêu vài tiếng, Lý Hách nghe máy, câu đầu tiên chính là: - Dương Dương, sao em không gọi cho a