
ột kim châm nhỏ, đâm vào làm cả người cô khó chịu.
Từ khi cùng chung sống với Phương Khiêm, chất lượng sinh hoạt của cô
tăng lên hẳn. Phương Khiêm thương yêu cô, luôn mua cho cô những đồ dùng
tốt nhất, cô vui vẻ hưởng thụ sự sủng ái của anh, nhưng chưa bao giờ
nghĩ tới sẽ khoe ra chút gì. Đây là những điều ngọt ngào nho nhỏ chỉ
thuộc về cuộc sống riêng của hai người, cũng không cần người khác nhận
định. Vì vậy, khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người, xem xét ánh mắt ấy,
giống như một chiếc máy khoan, khoan sâu bới móc, vô lễ muốn đem bí mật
mà cô cất giữ đào ra. Hiểu được điều này làm cho trong lòng cô thoáng
chốc nổi lên một thái độ thù địch.
Có đôi khi, bạn học cũ cũng không thể gặp gỡ lung tung, khó trách người khác đều nói, gặp lại không bằng nhớ lại.
Một đám người vừa rồi tâng bốc quần áo, trang sức cùng với nhà thiết
kế của Lý Điềm lên tận mây xanh, giờ biết được quần áo của Giản Tình là
hàng đặt may theo yêu cầu tại Paris thì như gặp được sư phụ, mọi người
lập tức đều nghĩ về câu tục ngữ múa rìu qua mắt thợ. [1'>
“Hàng đặt theo yêu cầu tại Paris, bạn trai của Giản tiểu thư thật
giàu có.” Cô gái mặc chiếc áo lông màu vàng hiển nhiên là bạn thân của
Lý Điềm, nhìn thấy sắc mặt xấu hổ của Lý Điềm liền mở miệng tìm đề tài
nói chuyện, muốn che giấu sự xấu hổ này.
Giản Tình biết được thiện ý của cô ta, nhưng lời nói thô tục như thế
làm cho cô nghe không được tự nhiên, khóe miệng chỉ nhếch lên một nụ
cười nhạt, xem như thừa nhận. Phương Khiêm quả thực có rất nhiều tiền,
có khi ngay cả anh cũng không biết mình có bao nhiêu tiền. Nhưng việc
này cũng không nên mang ra làm đề tài thảo luận như vậy.
Tần Tiểu Ý cũng không kiên nhẫn được nữa, cầm tay Giản Tình, nói với Lý Điềm: “Mọi người ở lại nhé, bọn mình ra ngoài trước.”
Nào biết hai người bọn họ muốn bỏ qua, nhưng người khác thì không
muốn dừng. Lý Điềm ngọt ngào cười : “Đừng nóng vội mà, Dĩ Hiên biết cũng không ít các ông chủ lớn, nói không chừng cũng có quen biết bạn trai
của Giản Tình. Giản Tình, bạn trai cậu tên là gì?”
Giản Tình nhíu nhíu mày, nếu nói Phương Khiêm chính là bạn trai mình, không chừng sẽ hù chết mấy cô gái ở đây. Tuy nhiên cô cũng không muốn
nói. Lý Điềm, bạn học đã nhiều năm không gặp, có thể thay đổi đến mức
vừa thấy mặt khí thế đã bức người như thế này, thật đúng là làm cho
người ta không dám khen ngợi.
“Hỏi việc này làm gì, mọi người cũng không biết mà.” Tần Tiểu Ý nhìn
Giản Tình nhíu mày, đáy lòng thầm cảm thấy lo lắng. Chính mình kéo cô ấy đến đây, lại đẩy cô ấy vào hoàn cảnh khó xử này, ngẫm lại cũng không
thoải mái.
Lúc này, cửa phòng nghỉ bỗng nhiên bị đẩy mạnh, chú rể Triệu Dĩ Hiên
cuống quít tiến vào, còn không kịp dùng khăn tay lău trán, trên vẻ mặt
biểu hiện vừa phức tạp, lại vừa vui mừng. Biểu tình thay đổi thường
xuyên làm cho ngũ quan đang bình thường của anh ta trở nên nhăn nhó,
ngay cả mở miệng nói cũng có điểm run run. “Tốt…tốt rồi…mau đi ra.”
“Làm sao vậy? Sao anh lại gấp gáp như vậy.” Lý Điềm không thích bộ
dạng hoảng sợ của anh ta, nhìn thật không phong độ, cũng thật mất mặt.
“Viên tổng…… Viên tổng đã trở lại.” Khi nói lời này, bộ dạng Triệu Dĩ Hiên có vẻ vô cùng đắc ý, lão tổng đi rồi còn quay lại, coi trọng hôn
lễ của hắn như vậy, bảo hắn có thể không đắc ý sao.
Nhưng mấy cô gái ở đây lại không hưng phấn như vậy, nghe anh ta nói
Viên tổng đã trở lại, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về hướng Giản
Tình. Ngay cả Tần Tiểu Ý cũng không tránh được liếc mắt nhìn Giản Tình
một cái. Không có cách nào, vừa rồi các cô còn thảo luận Viên tổng có
phải đối với Giản Tình vừa gặp đã yêu hay không, giờ anh ta lại xuất
hiện nhanh như vậy, không tránh khỏi làm các cô hoài nghi.
“Còn thất thần làm gì nữa!” Triệu Dĩ Hiên gấp đến độ chỉ thiếu dậm
chân xuống đất nữa thôi: “Nhanh ra ngoài đi, ngay cả Phương tổng cũng
cùng đến đây.”
[1'>: nguyên văn: múa búa trước cửa Lỗ Ban:
Lỗ: nước Lỗ bên Tàu thời Xuân Thu. Ban: tên người.
Lỗ Ban là người nước Lỗ bên Tàu, tên là Ban, tự là Công Du, làm nghề thợ mộc nổi tiếng là tài giỏi và khéo ở nước Lỗ và khắp các nước chư hầu
vào thời Xuân Thu.
Lỗ Ban còn nổi tiếng về bùa, chú, ếm đối, nên thường nói là Bùa Lỗ Ban.
Về sau, Lỗ Ban được tôn là Tổ Sư của nghề thợ mộc.
Lỗ Ban Sư có giáng bút chỉ Đức Phạm Hộ Pháp tìm ra chỗ ếm Long Tuyền Kiếm ở làng Phú Mỹ và chỉ cách cho Đức Phạm Hộ Pháp lấy phép ếm và giải trừ phép ếm.
Thành ngữ: Múa búa trước cửa Lỗ Ban, hay múa rìu qua mắt thợ, là để chỉ người
không biết liệu tài sức của mình, dám khoe tài trước mặt bực thầy, nên
chỉ làm trò cười cho thiên hạ.
Ở đây ngoại trừ Giản Tình và Tần Tiểu Ý, có lẽ những người khác cũng
không biết Phương Khiêm là ai. Còn Lí Điềm là vợ của quản lý Triệu thì
sao có thể không biết anh. Anh là quản lý trực tiếp cao cấp nhất của
chồng cô, là đại Boss của toàn bộ Phương thị. Lí Điềm cũng chỉ xem qua
ảnh chụp của Phương boss từ trang web của công ty Triệu Dĩ Hiên. Bức ảnh chụp kia làm cô có ấn tượng rất sâu sắc, cho nên bây giờ nhớ lại cảm
thấy hình ảnh rất rõ ràng. Phương