
rơi xuống từ hốc
mắt của cô. Cô nghẹn ngào không nói nên lời, chỉ có thể tùy tiện lắc lắc đầu. Có những lời này của anh, cho dù có bị tủi thân nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề. Chỉ cần anh nguyện ý vĩnh viễn yêu cô, nguyện ý đặt cô ở trong lòng thì sự tủi thân của cô đâu có gì đáng nói. Nếu tình yêu của anh sẽ mang tủi thân đến cho cô, thì đó cũng chính là sự tủi thân
hạnh phúc nhất.
Thời gian lúc bọn họ gắt gao ôm nhau nháy mắt đã ngưng đọng lại. Trời biển trong lúc đó chỉ còn tình yêu của hai bọn họ đang thỏa thích rong
chơi, tản bộ.
“Khiêm, khiêu vũ cùng em đi.” Giản Tình rốt cục ngẩng đầu từ trong lòng anh, ngọt ngào đề nghị.
“Bây giờ?” Phương Khiêm nhíu mày.
“Vâng, bây giờ.” Hôm Noel đó, cô không thể khiêu vũ cùng anh, cho nên nhân dịp này để cô thỏa sức hưởng thụ tình cảm dịu dàng của anh đi.
“Đây là vinh hạnh của anh.” Phương Khiêm biết nghe lời làm ra tư thế mời khiêu vũ.
Giản Tình hạnh phúc đặt đôi tay nhỏ bé vào lòng bàn tay đang mở ra
của anh, trong nháy mắt đã bị bàn tay to ấm áp của anh nắm lấy.
Bờ cát mềm mại chính là sân khấu xinh đẹp nhất, tiếng sóng biển rít
gào chính là âm nhạc êm tai nhất của bọn họ. Lúc này trong mắt mỗi người chỉ còn có đối phương, đôi chân giẫm theo lời hát không chút tiếng
động, khiêu vũ một khúc nhạc tuyệt vời, ngọt ngào động lòng người nhất.
ễ Giáng Sinh thành phố S không có những bông tuyết trắng xóa, nhiệt
độ ấm nhưng cũng không cao. Do hai ngày nay gặp một luồng không khí lạnh thổi qua, nhiệt độ lúc nào cũng vào khoảng 5, 6 độ. Làn gió Bắc mang
theo những cơn mưa lạnh, thổi vào người run bần bật. Thời tiết như vậy
làm cho người ta ngần ngại không muốn ra khỏi nhà.
Bị đồng hồ sinh học của cơ thể quấy phá, đúng 7h Giản Tình tỉnh giấc, cử động cơ thể, lại phát hiện mình đang bị anh ôm chặt không thể động
đậy. Cảm giác ấm áp làm cho cô không nỡ đứng lên, giương mắt nhìn ra
ngoài cửa sổ, một màn sương mù dày đặc, lại là một ngày mưa dầm lạnh
chết người.
Hôm nay là lễ Noel, công ty cho nghỉ một ngày, vừa vặn thời tiết như
thế này, quả nhiên là thời gian quý báu để ngủ nghê, làm biếng. Giản
Tình cười cười, gối đầu lên tay Phương Khiêm rồi lại rơi vào trong giấc
ngủ.
Lúc tỉnh lại, là do người nào đó bên cạnh quấy rầy.
Anh hôn sâu làm cho cô thiếu chút nữa không thở nổi, Giản Tình thò
tay đẩy anh ra, anh lại đè nửa người dưới xuống, cũng không ngừng hôn
cô.
Chờ sau khi anh hấp thu đủ ngọt ngào mới nhẹ nhàng buông cô ra: “Chào em.” Giọng nói mang ý dâm đãng, trầm ấm, dễ nghe lại kèm thêm vẻ biếng
nhác, rũ rượi khiến cô nghe thấy mà tim đập thình thịch như sấm.
“Chào anh.” Cố gắng chống lại đôi mắt sáng rực của anh, Giản Tình
không kìm được đỏ bừng hai má, vội vàng giãy dụa muốn đứng lên: “Em đi
làm bữa sáng, anh muốn ăn cháo hay sandwich?”
Phương Khiêm duỗi tay ôm lấy cô, khẽ thì thầm bên tai cô: “Không vội, anh còn muốn làm việc khác trước.”
Lần này Giản Tình dứt khoát vùi đầu vào trước ngực anh, giả vờ không nghe không thấy gì.
Phương Khiêm chờ nửa ngày cũng không thấy cô ngẩng đầu, biết cô gái
nhỏ lại thẹn thùng , cúi đầu cười, xoay người một cái đè lên người cô,
không khách khí tận hưởng món khai vị bữa sáng chuyên dụng của anh. Một
hồi vận động kịch liệt trên giường, lại một lần trình diễn ấm áp trong
phòng.
Phương gia có vẻ rất coi trọng lễ Nôel, bằng không Phương thị cũng sẽ không vung một số tiền lớn vậy để tổ chức dạ hội. Vì thế lễ Noel hôm
nay, tuy rằng được nghỉ ngơi một ngày, nhưng Giản Tình cũng chỉ buồn
chán ở nhà một mình, vì Phương Khiêm vừa ăn xong điểm tâm, đã bị người
trong nhà gọi đi rồi.
Khoảng 10 giờ, đột nhiên có người đến gõ cửa, Giản Tình mở ra thấy
hai người không quen biết, một phụ nữ trung niên chừng 40 tuổi và một cô gái chừng 20 tuổi. Giản Tình vừa mở cửa, người phụ nữ đã dùng ánh mắt
nghiêm khắc săm soi cô.
“Cô là Giản Tình phải không?” Nhìn chằm chằm Giản Tình nửa ngày, người phụ nữ mới lạnh lùng mở miệng hỏi.
Giản Tình không biết hai người trước mắt, bèn gật đầu rồi hỏi:“Hai người là?”
“Tôi là quản gia của nhà họ Phương, đây là bộ lễ phục dạ hội, do
thiếu gia bảo tôi mang đến.” Thái độ của người phụ nữ có điểm ngạo mạn,
nhưng trong lời nói cũng chưa có gì quá đáng, ra hiệu cho cô gái đứng
bên cạnh mang hộp quà ra: “Bên trong còn có một bộ trang sức để phối hợp cùng lễ phục, do phu nhân tặng.”
Giản Tình nghe bà ta nói xong, cảm thấy hoảng sợ. Tại sao lễ phục
Phương Khiêm tặng cô lại do quản gia nhà anh mang đến? Tại sao Phương
phu nhân lại đột nhiên tặng trang sức cho cô? Điều này làm cô cảm thấy
khó hiểu, bèn vội vàng nói: “Lễ phục tôi nhận, nhưng đồ trang sức quý
giá như vậy thì tôi không thể nhận được.”
“Thiếu gia bảo tôi chuyển lời cho cô, đây là chút tấm lòng của lão
phu nhân, cô hãy nhận lấy. Còn nữa, hôm nay thiếu gia sẽ không về đây,
buổi tối còn có tiệc cần cậu ấy tham dự.”
“Tôi biết rồi.” Giản Tình nhận lấy hộp quà, nhìn quản gia nở nụ cười, nhưng đối phương thật sự quá mức nghiêm túc, làm cho cô kiên trì không
đến hai giây đành phải thu lại.
“Vậy chúng tôi x