
mét
vuông lập tức loạn hết cả lên.
“Các cô đang làm gì?” Một giọng nói nghiêm khắc từ cửa văn phòng truyền vào.
Mọi người đang đấu tranh quyết liệt, khi nghe thấy âm thanh này đều lập tức dừng lại, nhìn ra cửa.
Không biết từ lúc nào mà bên ngoài đã đầy người, có trưởng phòng, quản
lí, còn có một số nhân viên đi ngang qua đứng lại xem.
Còn người vừa mới lên tiếng
khiển trách các cô, chính là người đang đứng ở trung tâm, Phương Khiêm – đại boss của công ty.
Ánh mắt Phương Khiêm lạnh lùng liếc qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở hai nhân vật chính, “Rốt cục
đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa rồi mọi người đang ở trong phòng họp, một quản lý nhận được điện thoại, liền lo lắng đứng dậy rời
đi, anh cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ngờ rằng ở trong công ty lại có người đánh nhau. Phương Khiêm vừa nghe tin tức này thì cảm thấy
lo lắng. Cô gái nhỏ của anh đang ở bộ phận quan hệ xã hội, không lẽ cô
đã xảy ra chuyện gì.
Nghĩ vậy, Phương Khiêm cũng
đứng ngồi không yên, vừa chạy vừa vung tay cho mọi người tan họp, còn
mình thì chạy theo vị quản lý kia xuống dưới. Khi chạy tới bộ phận quan
hệ xã hội, nhìn thấy cảnh tượng này, anh lập tức toát mồ hôi lạnh, không tin được cô gái nhỏ của anh luôn luôn hiền lành lại có thể đánh nhau
như vậy.
Khí thế của Phương Khiêm cũng
không phải bình thường, nhìn anh đứng ở giữa văn phòng, những người khác lập tức nao núng cúi đầu, không ai dám quan sát sắc mặt của anh.
Giản Tình bắt đầu sửa sang lại quần áo, nhìn thấy Phương Khiêm xuất hiện, trong lòng không khỏi thở dài
Phương Khiêm quan sát cô, thấy má trái của cô hơi hơi sưng đỏ, ánh mắt lập tức trở nên hung ác, tầm
mắt chiếu thẳng vào Bạch Lị Lị: “Bạch trưởng phòng, cô giải thích sao về chuyện này?”
Bạch Lị Lị nghe thấy Phương
boss bảo cô giải thích trước, đắc ý lườm Giản Tình: “Boss, cô ta mắc lỗi trong khi làm việc, tôi mới nhắc nhở có một câu, cô ta đã cãi lại.Tôi
nhất thời tức giận mới xảy ra xung đột với cô ta.” Bạch Lị Lị nghĩ rằng
mình là trưởng phòng, cho dù có mắc sai lầm gì, tổng giám đốc cũng sẽ
không làm khó cô trước mặt mọi người, vì thế mới can đảm tố cáo tội lỗi
của Giản Tình, đổi trắng thay đen.
Ở đây phần đông người chứng
kiến nghe thấy cô nói như vậy đều trừng to mắt, nhưng ngại cô ta là
trưởng phòng, nên chỉ có thể giận mà không dám nói gì, nhiều nhất trong
lòng cũng chỉ dám cầu nguyện cho Giản Tình.
Phương Khiêm nghe cô ta nói, nét mặt không chút thay đổi, hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Là ai ra tay trước?”
Bạch Lị Lị nhìn thấy ánh mắt
lạnh lùng của anh, lập tức sởn tóc gáy: “Bởi vì cô ta ăn nói rất khó
nghe, tôi nhất thời không nhịn được, nên….”
“Không phải. . .” Không gian
im ắng, đột nhiên có người lớn tiếng nói, “Mọi việc không phải như Bạch
trưởng phòng nói.”
Mọi người quay lại nhìn người
vừa nói, nhận ra người này chính là cô gái vừa mới ném tờ giấy vào đầu
Giản Tình. Nhìn thấy cô dám dũng cảm đứng ra, trong lòng mọi người đều
thở phào nhẹ nhõm.
Phương Khiêm nhíu mày, hỏi cô gái kia: “Vậy đã có chuyện gì xảy ra? Cô nói cho tôi nghe.”
Cô gái liền dũng cảm, thuật
lại mọi việc từ đầu đến cuối cho Phương Khiêm nghe, cuối cùng còn chốt
một câu, “Nếu Phương boss không tin, có thể hỏi lại những người khác.”
Bạch Lị Lị lúc này mới ý thức
được tình hình không thuận lợi, cuống quýt thanh minh với Phương Khiêm:
“Tổng giám đốc, mọi việc không phải như cô ta nói đâu, anh đừng tin.”
Giản Tình đứng ở một bên, từ
đầu đến cuối chỉ im lặng, chuyện xảy ra thật khôi hài. Vừa rồi nếu mình
cố gắng nhịn một chút, không tranh cãi với Bạch Lị Lị, có lẽ mọi chuyện
sẽ không thành thế này, cũng sẽ không làm kinh động tới Phương Khiêm.
Bây giờ Phương Khiêm đã nhúng tay vào, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ
qua.
Phương Khiêm nhếch miệng, tuy
rằng lộ ra nét cười nhợt nhạt, nhưng lại mang đầy vẻ nực cười, anh thản
nhiên nói: ” Sở dĩ công ty thiết lập bộ phận quan hệ xã hội, mục đích là để bảo vệ cho hình tượng của công ty. Hôm nay xảy ra chuyện này, vẫn
phải chú trọng đến hình tượng của bộ quan hệ xã hội. Tôi không quan tâm
ai đúng ai sai, thân là trưởng phòng của bộ phận quan hệ xã hội – Bạch
Lị Lị – cô không biết đây là trách nhiệm của cô sao? Thật sự tôi cảm
thấy rất thất vọng trước hành động của cô!”
Nghe Phương Khiêm nói xong,
Bạch Lị Lị cảm giác như mình đang rơi xuống hố băng. Cô gặp ảo giác ư?
Tại sao từ khi Phương boss đến đây chỉ nhắm vào mình cô? Còn Giản Tình ở kia, tại sao anh không chất vấn tới nửa câu.
Trong lòng Bạch Lị Lị vừa nghi ngờ vừa sợ hãi.
Buổi sáng lúc họp các
trưởng phòng, Phương Khiêm gây khó dễ cho cô ngay tại hội nghị, chỉ
trích nặng nề công tác gần đây của phòng quan hệ xã hội, ám chỉ cô không xứng là trưởng phòng, làm cô khó xử trước mặt mọi người, khiến cho tâm
trạng hôm nay của cô u uất như bị mây đen dày đặc bao phủ.
Hơn nữa buổi sáng cô vừa bị Phương Khiêm gây khó dễ, bây giờ lại bị anh đến bắt lỗi, lúc này sợ
rằng hình tượng của mình trong tâm trí anh đã có nguy cơ bị lung lay.
Tuy đã lâm vào tình trạng
rất xấu nhưng với tính tình ngang