
bướng, cô vẫn không chịu thua mà phản
bác lại: “Tổng giám đốc, nếu không phải cô ấy khiêu khích trước, tôi
cũng sẽ không nhất thời mất đi lý trí.”
“Khiêu khích?!” Phương
Khiêm nhướn mày, khóe mắt khẽ lướt qua Giản Tình đang ở bên cạnh, cười
nhạt nói: “Bạch Lị Lị, việc đánh nhau này khá nghiêm trọng, tôi sẽ không vội vàng đưa ra quyết định, tất cả đều chờ mở hội nghị trưởng phòng lần sau rồi xử lý. Tuy nhiên, bây giờ tôi rất hứng thú muốn nghe ân oán của các cô.”
Tất cả mọi người đều hoảng
sợ trước thái độ tích cực bất ngờ của Phương Khiêm. Phương boss trăm
công nghìn việc sao lại có hứng thú với ân oán của hai cô gái? Việc này
thật bất thường! Thế này không phải có phần quá tọc mạch ư?
Giản Tình nghe lời Phương
Khiêm nói, khẽ dậm chân, thầm nghĩ nếu để mặc anh tiếp tục đặt câu hỏi
như vậy, chắc chắn sẽ làm mọi người nảy sinh nghi ngờ về quan hệ của bọn họ. Cô nhất thời nóng vội, liền mở miệng trước: “Tổng giám đốc, tôi và
Bạch trưởng phòng mặc dù có chút hiểu lầm, nhưng không hề có ân oán gì
cả. Trước khi đến hỗ trợ phòng quan hệ xã hội, thật ra tôi và Bạch
trưởng phòng cũng không quen biết.”
Nghe Giản Tình giải thích, ánh mắt mọi người đều chuyển hướng sang Bạch Lị Lị, bắt đầu hoài nghi lời nói của Bạch Lị Lị.
Bạch Lị Lị bị cô nói như
vậy, một chút mặt mũi còn lại cũng mất hết, trong lòng thầm nghĩ một
trưởng ban nho nhỏ như Giản Tình mà cũng dám làm mình mất mặt trước
nhiều người như vậy, thù này xem như đã kết. Cô càng tức giận nói to:
“Giản Tình, cô đừng ra vẻ vô tội, đừng tưởng rằng mọi người không biết
những việc cô đã làm, cô…”
“Đủ rồi! Có gì muốn nói thì vào trong văn phòng nói, sợ nơi này ít người chứng kiến quá hay sao? ”
Phương Khiêm tức giận cắt ngang lời nói của Bạch Lị Lị, nghiêm khắc liếc nhìn cô ta, “Cả hai người các cô theo tôi vào trong.”
Đại boss vừa nói xong liền
dẫn đầu đi vào văn phòng Bạch Lị Lị. Một quản lí cũng muốn theo chân bọn họ vào, nhưng lại bị Phương Khiêm khéo léo ngăn cản, “Đường quản lí,
anh chỉ đạo mọi người dọn dẹp qua nơi này đi.”
Nhìn vẻ mặt lãnh đạm của anh, Đường quản lí cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng chỉ đạo mọi người sửa sang lại văn phòng.
Đường quản lí có quen biết
Cao Nguyên, bình thường cũng hay chiếu cố tới Bạch Lị Lị. Anh không ngờ
rằng hôm nay Bạch Lị Lị không những không khống chế được làm loạn trong
văn phòng, mà còn bị tổng giám đốc bắt gặp ngay tại hiện trường. Trong
trường hợp này, cho dù Đường quản lí có lòng giải vây cũng chỉ có thể
bất lực đứng nhìn. Xem ra nên báo lại cho Cao Nguyên để hắn quay về cứu
bạn gái mình, nhưng mà lúc này Cao Nguyên đang ở bên ngoài, có lẽ không
thể về kịp. Nghĩ đến đây, Đường quản lí chỉ có thể thở dài, theo như
thái độ vừa rồi của Phương boss, lúc này Bạch Lị Lị chắc chắn gặp nguy
hiểm .
Bạch Lị Lị là người yêu cái đẹp, văn phòng không chỉ là nơi tượng trưng cho quyền lực mà còn là nơi tốt nhất để thể hiện thẩm mỹ cá nhân của cô, vì vậy Bạch Lị Lị bỏ ra
rất nhiều tâm huyết cho nó. Có thể nói rằng bất cứ người nào đi vào văn
phòng cô cũng đều thích thú với không gian vừa hiện đại nhưng lại không
mất đi sự ấm áp.
Tuy nhiên lúc này, văn
phòng xinh đẹp lại bị bao phủ bởi một luồng không khí hiu quạnh. Qua sự
cố hôm nay, văn phòng có phải đổi chủ hay không còn chưa biết.
Phương Khiêm ngồi trên ghế
sô-pha, vắt chân, hai tay khoanh trước ngực, lưng dựa vào ghế ung dung
nhìn hai người bên cạnh: “Nói đi, vì sao lại đánh nhau?”
Giản Tình vẫn im lặng như
trước, ánh mắt uất ức nhìn về phía Phương Khiêm. Ánh mắt lườm anh cộng
thêm nửa bên mặt bị sưng phù, hiệu quả thật rõ rệt!
Kỳ thật việc Phương boss
muốn làm nhất không phải tìm hiểu ân oán của hai người, cũng không phải
xử lý Bạch Lị Lị như thế nào, mà là ôm chặt cô gái nhỏ đang uất ức kia
vào trong lòng, thấp giọng dỗ dành, dịu dàng cưng nựng .
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cô bị người ta đánh ở chính địa bàn của mình, ngực anh lại tràn ngập
tức giận, giống như đám mây hình nấm hình thành sau khi bom nguyên tử nổ mạnh, chỉ hận không thể cho cô gái họ Bạch này một cái bạt tai.
“Tổng giám đốc, tuy rằng
lúc trước tôi và Giản Tình không có xung đột gì, nhưng thật sự tôi không quen nhìn cô ấy làm những chuyện đáng chê trách. Là trưởng phòng quan
hệ xã hội của công ty, tôi phải có trách nhiệm phê bình những nhân viên
phẩm đức không đứng đắn!” Bạch Lị Lị trở lại bàn của mình, cảm xúc ổn
định trở lại, nói rành mạch một hơi.
“Phẩm đức không đứng đắn?”
Phương Khiêm nhíu mày, nụ cười bỗng nhiên thâm sâu thêm vài phần, anh
cảm thấy hứng thú hỏi lại: “Bạch Lị Lị, cô có thể giải thích rõ ràng hơn không? Như thế nào gọi là phẩm đức không đứng đắn?” Cô gái của anh có
phẩm đức gì chẳng lẽ anh còn không biết. Phẩm đức không đứng đắn, Bạch
Lị Lị đang kể chuyện cười thế giới sao?
Bạch Lị Lị thấy Giản Tình
nghiêm mặt không hé răng, thái độ càng thêm rắn chắc, quyết không nương
tay: “Mọi người đều biết cô ta chưa kết hôn cũng không có bạn trai, tiền lương chỉ có mấy ngàn tệ , nhưng lúc trước khi gặp ở cửa hàng chính mắt tôi đã t