
"Tôi không cần thiết giải thích với ngươi nhiều như vậy, Bùi thiếu, có rất nhiều cô gái chờ ngươi, đối đãi tốt, tận hưởng lạc thú trước mắt tốt, đừng ngay tại chỗ tôi đây, lãng phí thời gian."
Đang nói, xa xa nhìn thấy một chiếc Cayenne màu trắng hướng nơi này lái tới.
Thì Nhan rốt cuộc có hơi sức hướng Bùi Lục Thần tươi sáng cười một tiếng: "Chồng tôi tới đón, hẹn gặp lại. A, không, cũng không gặp lại."
Thì Nhan giơ túi lên, bước đi thật nhanh, hướng chiếc Cayenne đi tới, cũng không quay đầu lại.
Trên xe anh có chút tạp chí y học, Thì Nhan ngồi vào ghế trước, lật vài tờ, một chữ cũng xem không vào.
Thì Nhan nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ: "Mẹ con họ lúc nào thì trở về nước?"
". . . . . ."
"Anh giúp cô ấy liên hệ với bệnh viện tốt sao?"
". . . . . ."
"Đừng quên thông báo trước, em quay về ở nhà mình."
Trì Thành mãnh liệt thắng xe.
Thì Nhan ngồi ở chỗ đó, đầu ngón tay cũng không động một cái.
Trầm mặc hồi lâu, anh nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt cười một cái: "Muốn đi đâu ăn cơm?" Thì Nhan không có tâm tình, cũng là không muốn đi, "Buổi tối muốn làm việc, về nhà ăn mỳ ăn liền là được."
Trì Thành dừng lại, tay đè ở trên hộp số, sẽ phải quay đầu, nhưng đột nhiên lông mày anh trầm xuống, dứt khoát tiếp tục đi về phía trước. Xe Trì Thành dừng ở quán cơm thường đi.
Thì Nhan không muốn xuống xe, anh liền thay cô mở cửa xe, cũng chờ ở bên ngoài, cô lúc này mới bất đắc dĩ cùng anhđi vào, tư thái miễn cưỡng.
Đang ăn, điện thoại di động của anh rung , Trì Thành nhìn điện thoại di động một cái, lại liếc nhìn cô một cái, đứng dậy ra ngoài nghe.
Thì Nhan thấy thế, lúc này thì để xuống chiếc đũa, chờ anh tiếp điện thoại xong trở lại, cô nói: " Tôi ăn no rồi."
Nói xong cũng đứng dậy muốn đi, bỗng dưng cánh tay căng thẳng, bị anh kéo lại.
"Ầm ĩ đủ chưa?" Thanh âm của anh thấp, có thể nghĩ ra biểu tình ra sao.
"Mới vừa rồi ai gọi điện thoại cho anh?"
". . . . . ."
"Nhiễm Khiết Nhất?"
". . . . . ."
"Cô ấy tìm anh làm gì?"
Thì Nhan muốn bỏ tay anh ra, thoát không nổi, lại đá anh, Trì Thành chếch thân tránh, theo cô ngồi xuống, chợt đem đai lưng áo khoác của cô rút ra, đảo mắt liền đem đôi tay cô cột vào trên ghế ngồi.
"Buông tôi ra!" Cô tránh không được đai lưng, cả người ngồi ở chỗ đó làm ầm ĩ.
Trì Thành đã ở đối diện ngồi xuống, cúi đầu ăn cơm. Cho đến khi ăn xong, muốn tính tiền, phục vụ cầm giấy tờ đi vào, thấy người phụ nữ bị trói ở nơi này, nhất thời kinh ngạc.
Trì Thành khom người muốn thay cô cởi ra đai lưng, Thì Nhan lập tức nhấc chân, rốt cuộc cũng thành công đá phải anh, Trì Thành bị đau, khẽ cau mày, lui về phía sau một bước, cách xa cô một đoạn.
Anh dùng khăn ăn ấn ấn khóe miệng, hướng người phục vụ kia cười, giải thích: "Tình cảm vợ chồng thật thú vị. . . . . ."
Trói người thêm đá cũng coi là tình vợ chồng thú vị? Phục vụ không biết làm gì, cầm thẻ tín dụng đi ra.
Anh cởi dây ra, thấy hai cổ tay cô ửng đỏ : "Đau không?"
Cô cắn răng nghiến lợi: "Khốn kiếp."
Vừa nói vừa muốn đá anh, cũng không được như ý, Trì Thành ôm cô lên cao chân không chạm đất, cười như không cười chỉ chỉ phục vụ cầm sổ sách đi vào: "Chớ dọa người ta."
Thì Nhan nghiêng đầu giữ cửa bên, phục vụ mặt lộ vẻ xanh xao. Cô nhịn xuống khẩu khí này, đẩy anh ra, chợt đi ra khỏi phòng.
Cô bước nhanh đi ở đằng trước, Trì Thành thoải mái nhàn nhã đi theo phía sau, cô không muốn lên xe của anh, anh lại chậm tốc độ xe, vẫn đi theo bên người cô.
Trì Thành một tay cầm tay lái, một tay hạ xuống cửa sổ xe: "Lên xe, bên ngoài quá lạnh rồi."
Cô không để ý tới.
"Mới vừa rồi, nghe điện thoại là Nhiễm Nhiễm gọi cho anh. Mẹ con họ ngày mai đi chuyến bay trở về nước."
Thấy cô nghe vậy dừng lại bước chân, Trì Thành bất đắc dĩ mà thoải mái cười cười, anh dừng lại xe, không ngờ cô chỉ là thình lình thoát ra một câu: "Vậy ngày mai tôi có phải sẽ từ nhà anh chuyển ra hay không?"
"Anh đã tìm được căn phòng tốt cho mẹ con họ rồi."
Cô vẫn gật đầu một cái, Trì Thành cho là cô rốt cuộc tha thứ, mở ra ghế cửa trước đợi cô, vừa gặp xe taxi phía sau tới, thế nhưng tay cô vừa nhấc, cản lại taxi liền hướng phía bên trên ngồi.
Trì Thành nóng giận trực tiếp xông lên ót, bỗng dưng tăng tốc đuổi theo, bắt kịp phía sau vượt qua cua một vòng, giẫm ga, Cayenne để ngang trước xe taxi, ép ngừng nó.
Người phụ nữ này hết sức không phối hợp, Trì Thành đem người này lấy xuống, móc túi giao tiền xe, thời điểm cô vẫn còn ở trong ngực anh giãy, Trì Thành suýt nữa trật eo.
Trì Thành toàn bộ cánh tay bóp chặt cô, một giây kế tiếp cô lại thật sự an phận đi xuống, anh ngược lại kinh ngạc: "Thế nào không chạy?"
Thanh âm của cô cơ hồ là từ giữa kẽ răng nặn đi ra: "Quay đến đau thắt lưng rồi."
Thắt lưng đau cũng coi như chuyện tốt, tối thiểu cô chịu an tĩnh một đường về đến nhà, cô buồn bực không lên tiếng nằm ở trên ghế sa lon.
Trì Thành đem khăn lông ướt thoa lên trên thắt lưng cô, "Đừng đụng tôi!" Cô muốn trở tay đánh anh, thắt lưng chợt lóe, nhất thời đau đến nhe răng trợn mắt, một cách tự nhiên an phận nằm yên.
Giữa mùa đông cô mặc cũng không nhiều, áo kh