
hế mời nhảy .
Thì Nhan tận lực tránh, đáng tiếc trong sàn nhảy quá nhiều người, cô đang muốn nghĩ cách lui ra, đột nhiên liền bị người chặn ngang giữ chặt.
Thì Nhan mặt của bị buộc dính vào trên ngực đối phương, không nhìn thấy diện mạo đối phương, chỉ biết là cái đầu cao, vóc người bền chắc, khó đối phó, cô đi giày cao gót, đang muốn hướng đôi chân trước mặt này đạp ——"Là anh."
Thanh âm này, bên tai cô nỉ non, rõ ràng là cô quen thuộc, ngẩng đầu nhìn, đúng là Trì Thành.
"Em muốn khiêu vũ? Đàn ông đều muốn tới chạm vào em."
Quả thực là ác nhân cáo trạng trước, Thì Nhan nhăn lại lông mày: "Vị tiên sinh này, chúng ta quen biết sao?"
Nói xong lại muốn đẩy anh ra.
Quả nhiên, người phụ nữ này chọc không được.
"Vị tiên sinh này, ngài nếu không buông tay, cẩn thận tôi kiện ngài gây rối."
Trong sàn nhảy ánh sáng lúc sáng lúc tối, toàn bộ vỡ trong mắt của anh, ánh mắt tĩnh mịch khó lường, khóa cô lại, anh nhàn nhạt nói: "Xem ra, muốn anh nhắc nhở một chút, quan hệ của chúng ta là gì."
Giọng điệu hoàn toàn bất đồng, theo sát phía sau rơi xuống là nụ hôn của anh. Hôn hết sức tham lam, trằn trọc ngậm mút, lúc rời đi, đầu lưỡi khó khăn lắm tách ra dính dấp ra một tia tơ bạc.
Nghe cô thở hổn hển, Trì Thành khóe mắt khẽ cong, đều là nụ cười, môi còn in ở khóe môi cô, hôn từng điểm từng điểm: "Nhớ ra rồi sao?"
"Không có."
"Chưa?" Tiếp tục.
Thì Nhan rốt cuộc đầu hàng, lôi kéo anh rời đi. Trong xe là địa bàn của cô, đến phiên cô đề ra nghi vấn: "Anh không phải là đang nhìn thoát y vũ sao? Thế nào? Liền kết thúc?"
Hiện tại, cô một bộ kiêu căng, nhưng đôi môi lại sưng, gương mặt hồng thuận, không có nửa điểm uy hiếp, anh định không đáp, Thì Nhan đợi nửa buổi, cũng không nghe được anh nói nửa câu, chợt nhấn ga.
Trì Thành ngước mắt, xuyên thấu qua kính chiếu hậu bên trong xe nhìn cô, chợt mở miệng: "Về khách sạn nhảy cho anh xem."
"Một mình em đi dạo khắp nơi, anh lo lắng đến không có tâm tình nhìn múa, em đương nhiên phải bồi thường anh."
Anh ung dung nói xong, lý lẽ chính đáng, Thì Nhan nén không cười, lái xe thật nhanh: "Trì tổng , anh chính là đang đùa giỡn bà xã anh."
Rất ít khi nghe anh nói lời cợt nhã, không có nghĩa là anh sẽ không nói, Trì Thành tiến tới bên tai cô, chỉ nhỏ giọng nói một câu, Thì Nhan liền nhất thời đỏ mặt.
Trì Thành ngồi yên trở về, thấy cô bỗng dưng tăng tốc che giấu ngượng ngùng, anh ôm hai cánh tay, dù bận vẫn ung dung mà cười.
Trở lại khách sạn, cô ra ngoài tắm rửa, vội vàng đẩy anh đi vào phòng tắm. Trì Thành ôm cô không thả, mặt chôn ở hõm vai cô ngửi ngửi: "Mùi ——"
"Không phải muốn xem em nhảy sao? Anh tắm rửa xong em liền bắt đầu."
Chiêu này có tác dụng, anh lập tức lắc mình vào phòng tắm.
Thì Nhan đem điện thoại đang sạc điện của anh rút ra, cắm máy sấy, mau chóng làm khô tóc rồi thay quần áo.
Điện thoại di động của anh lại đang rung .
Là một chuỗi số xa lạ, Thì Nhan tiện tay nhận.
Một giây kế tiếp, giọng trẻ con non nớt giòn tan truyền đến: " Chú Trì, chú đang ở đâu? Mẹ của con, mẹ . . . . ." Trì Thành đi suốt đêm trở về Thụy Sĩ, dĩ nhiên, còn có Thì Nhan.
Đối đãi người ngoài, anh từ trước là tỉnh táo đến thái độ gần như hờ hững, vì vậy khi quá cảnh kiểm tra thì thấy người đàn ông này thiếu chút nữa bởi vì thị thực có chút vấn đề cùng nhân viên công tác suýt đánh nhau, Thì Nhan đứng ở một bên, trong lòng nhất thời lạnh thành một mảnh.
Trước một khắc, bọn họ còn vùi ở trong phòng khách sạn ôn tân hôn vợ chồng, giờ khắc này, Thì Nhan nhưng mà lại nhìn anh, như nhìn người không quen biết cùng một loại.
Nhiễm Khiết Nhất xảy ra chuyện lúc trượt tuyết, được nhân viên cứu hộ tìm được, đã thở gần như thoi thóp một hơi, bọn họ chạy tới bệnh viện, trong phòng nhỏ cùng một mặt thủy tinh phòng vô khuẩn ngăn cách, thấy đứa bé tầm 4, 5 tuổi ngồi.
Đứa bé đang đang cầm IPad chơi, nghe động tĩnh, nhìn sang.
Cùng ánh mắt đứa bé kia đụng nhau, một cái chớp mắt, huyệt thái dương Thì Nhan "Bộp" giật mình, đứa bé kia cũng đã nhảy xuống ghế sa lon, hướng Trì Thành chạy tới.
" Chú Trì. . . . . ." Chính là âm thanh của cú điện thoại lúc ấy, giòn tan, mang theo chút lệ thuộc.
Trì Thành ôm đứa bé đi tới trước tường thủy tinh, Nhiễm Khiết Nhất đang hôn mê .
Bác sĩ chủ trị đem Trì Thành đi, Thì Nhan cùng đứa nhỏ đơn độc này ngồi chung một chỗ, là đứa bé này rất lạnh lùng, không có vẻ mặt, không nói lời nào.
"Cháu là. . . . . . Nhiễm Nhiễm?"
Cô hỏi như thế, đứa bé bả vai chấn động, nghiêng đầu xem xem cô, chợt cau mày, từ trong túi xách lấy ra một bình nước hoa nhỏ, hướng về phía Thì Nhan, phun khắp người.
Thì Nhan vội vàng che miệng lại, như cũ không cản được mùi nước hoa nồng nặc xông vào mũi. BabyTouch, trên người Trì Thành ngẫu nhiên xuất hiện qua mùi này một lần.
"Your scent was terrible."
Là một đứa bé xinh đẹp, Anh văn cũng nói trôi chảy, nhưng Thì Nhan nhìn lần đầu cũng không thích, cô chợt đứng lên, sập cửa đi ra.
Trên hành lang thong thả bước qua lại, soi rõ bóng người trên mặt đất, tiếng giày cao gót "Lộc cộc lộc cộc" vang, thấy trên cửa phản chiếu hình ảnh tiều tụy củ