Disneyland 1972 Love the old s
Đạo Cô Vương Phi

Đạo Cô Vương Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321842

Bình chọn: 8.5.00/10/184 lượt.

ùng vật này làm ám khí thực tiện, chứ cứ tiêu tốn như mấy kẻ phá sản trong chốn giang hồ, gì mà đạn vàng tên bạc, thực quá lãng phí, tiêu xài cứ như mình là địa chủ giàu có."

"Khụ khụ. . . . . ." Long Thần Dục bất hạnh bị sặc rượu đang rót vào trong miệng. Quả thực sư phụ nàng chả giống chút gì với người xuất gia.

Từ Ngọc Mẫn nhìn hắn chằm chằm, nàng không nói đùa, sao hắn lại phản ứng mạnh như vậy chứ?

Tuy kỳ thực nàng cũng hiểu sư phụ thường xuyên có chút. . . . . . Không đúng, là quá không có dáng vẻ của người tu hành, nhưng nàng có thể lén oán thầm một chút, còn người khác, bất kể thế nào cũng không được động đến.

"Rốt cuộc sư phụ nàng là ai vậy?" Long Thần Dục thực rất hiếu kỳ.

Đáp án của Từ Ngọc Mẫn vẫn trước sau như một, "Dù sao ngươi cũng không quen, biết chả có tác dụng gì."

Tóm lại, nàng chính là không chịu nói cho hắn biết, rõ ràng cho thấy nàng vẫn còn đề phòng hắn, giữ lại một đường lui, lúc nào cũng có thể quăng hắn chạy lấy người.

Hiểu được điều này khiến Long Thần Dục thực không thoải mái, giang hồ tốt đến vậy sao, vì sao nàng cứ nhất quyết không chịu ở lại bên người hắn, làm Bình vương phi?

Hay hắn đối xử với nàng không tốt? Trừ lúc trên giường quá mức tận tâm, những việc khác hắn chẳng soi mói gì, cho tới bây giờ cũng chưa hề có ý trêu hoa ghẹo nguyệt, luôn nghĩ sẽ ở bên cạnh nàng cho đến khi tuổi già tóc bạc, vậy mà vẫn không được sao?

Long Thần Dục từ đối diện nhích qua bên người nàng, bắt chân nàng gác qua đầu gối mình vuốt nhè nhẹ, nói: "Mẫn nhi, rốt cuộc vì sao nàng không chịu làm vương phi của ta?"

Vì sao? Từ Ngọc Mẫn hiếm khi chợt thoáng trầm tư.

Vốn dĩ hôn sự này không liên quan gì đến nàng, nếu trước đây chị ruột của nàng không thất tiết, đại khái đời này nàng sẽ cũng chỉ là một mình lưu lạc giang hồ.

Nhưng cuộc đời không có nếu như, chỉ có kết quả.

Cho nên, nàng bị bắt làm vật tế cho cuộc hôn nhân này, gả vào phủ Bình vương, trở thành Bình vương phi, nhưng đây không phải là cuộc sống mà nàng muốn.

Long Thần Dục lại là một kẻ tham hoan trọng dục, việc này hoàn toàn đi ngược lại với cuộc sống trong trẻo tiết chế từ nhỏ của nàng, nàng không thích ứng được, rất gai mắt, mặc dù có lúc nàng cũng thực thích cảm giác khi hai người làm loại chuyện này.

Sau khi tự hỏi, Từ Ngọc Mẫn cho hắn đáp án, "Ngươi thực phiền phức."

Long Thần Dục chịu đủ đả kích, dù hắn có nghĩ thế nào, cũng không nghĩ đến sẽ là một đáp án như vậy.

Hắn thực phiền phức?

Đây mà cũng là đáp án?

Nhưng đây cố tình lại chính là đáp án.

"Mẫn nhi, kỳ thật vi phu chẳng phiền phức chút nào, thật đó." Long Thần Dục bắt đầu vơ vét chứng cứ chứng minh mình không phiền phức, "Gia cảnh vi phu trong sạch, trong phủ cũng không có một đám oanh oanh yến yến, bên ngoài càng không có hồng nhan tri kỷ, hơn nữa cũng không phải là hoàng trữ (người được định sẽ kế thừa ngai vị), sẽ không tranh quyền đoạt lợi. . . . . ."

"Vậy năm đó vì sao ngươi lại bị người ta mưu hại, khiến não bị thương?" Chỉ một câu nhẹ nàng, Từ Ngọc Mẫn đã đập tan những lời tốt đẹp của hắn.

Long Thần Dục mím môi, tiếp tục thuyết phục, "Cho dù có tranh quyền đoạt lợi, nhưng không phải nữ nhân các nàng luôn muốn có một nam nhân chân tình thắm thiết, luôn khăng khăng một mực với mình sao?"

Từ Ngọc Mẫn híp mắt nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập tức giận, "Ta là người xuất gia." Nhưng lại bị ngươi mạnh mẽ quấn lấy, lây dính nghiệp chướng hồng trần khắp người, trầm luân, không thể tự kềm chế.

Long Thần Dục cảm thấy tim mình tan nát, hoàn toàn không còn gì để nói.

Người xuất gia!

Long Thần Dục thừa nhận nàng thật phù hợp với bộ quần áo đạo cô, nhưng hắn chán ghét bộ dáng nàng mặc nó, thật xa đến mức khiến hắn chạm không tới, hắn không thích như vậy.

Xuất gia là gạt bỏ hắn!

Hắn tình nguyện bị nàng xem là kẻ ác ôn, cũng không hi vọng nàng làm người xuất gia.

Người xuất gia có gì tốt? Thanh quy giới luật. . . . . . Được rồi, kỳ thật lúc trước nàng đã từng nói, sư phụ của nàng không phải là người tuân theo giới luật Tam thanh, nàng thân là đệ tử đương nhiên cũng theo đó mà kế thừa.

Nhưng tĩnh tu giữ mình cũng khiến người ta căm thù đến tận xương tuỷ, người vốn theo lẽ thường, huống chi bọn họ là vợ chồng, thân thiết vẫn luôn không đủ.

Nghĩ đến đây, tay Long Thần Dục đang nhè nhẹ vuốt chân nàng liền có chút không khống chế được mà leo lên trên.

"Long Thần Dục!"

Long Thần Dục nhìn thấy lửa giận trong mắt nàng, khẽ mím môi, thành thật thả tay về chỗ cũ.

Được rồi, ban ngày là không đúng.

"Mẫn nhi, nàng là vương phi của bổn vương, đã ghi vào ngọc điệp hoàng gia, mặc kệ có nguyện ý hay không nàng đều là vương phi của bổn vương, con dâu của hoàng gia."

Từ Ngọc Mẫn lộ vẻ buồn bã, cúi đầu tiếp tục thêu túi hương của mình.

Sao nàng không rõ điều đó chứ?

Nếu hắn không đuổi theo, sao có thể tìm được nàng; nếu hắn rõ ràng một chút, chấp nhận Từ Ngọc Dung đã thay mận đổi đào, vậy chuyện này liền thật sự không liên quan gì đến nàng rồi.

Nhưng hắn lại rời kinh, còn tìm được nàng. . . . . .