
ản Sở Vinh cùng nha hoàn bên người Sở
Mộng Sanh – Tiểu Tước tỉnh táo lại, hai người liền nhanh chóng đi
trước dẫn đường, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ: tiểu thư bọn họ
lần này đã đụng phải khắc tinh, rốt cục có người trị được nàng, sau
này bọn họ không cần phải sống lo lắng đề phòng , cũng không cần luôn
thay tiểu thư gây họa xử lý giải quyết tốt hậu quả, thậm chí bị liên
luỵ, bị phạt nữa.
Trong đại sảnh chỉ còn lại bốn người phu thê Sở Nguyên Thành, cùng Liễu Trí Khiêm, Lý Hương Quân.
“Vị công tử này là . . . . .” Sở lão gia nhìn Liễu Trí Khiêm, mỉm cười hỏi.
Liễu trí khiêm vội vàng tiến lên chắp tay đáp : “Vãn bối Liễu Trí
Khiêm, ở Trường Tôn gia làm chức vụ trông coi việc phường thêu,
lần này đặc biệt theo thiếu gia đến đây làm mối.”
“Nga! Nguyên lai là Liễu công tử, sơ suất rồi.” Sở lão gia ấm áp
nói, tiếp theo hướng Lý Hương Quân phân phó: “Hương Quân, phiền con mang Liễu công tử tới phòng khách nghỉ tạm.”
Lý Hương Quân trộm nhìn Liễu Trí Khiêm liếc mắt một cái, khuôn mặt
hơi đỏ lên, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, nàng rũ mắt xuống, mềm mại gật
đầu.
“Liễu công tử, xin mời đi theo ta.” Thanh âm của nàng mềm nhẹ, thủy
chung buông đầu xuống không dám nhìn Liễu Trí Khiêm, bộ dáng e lệ mềm
mại khiến Liễu Trí Khiêm lập tức rung động trong lòng, mắt nhìn có
điểm choáng váng.
Chợt, hắn kéo mình về với hiện tại, nhắc nhở chính mình, hắn
chỉ là người làm khách, thật không nghĩ qua tiện đường ôm theo thê
tử trở về đâu, trăm ngàn lần đừng vì nhất thời mê tình mà làm ra việc ngốc này nha.
Nghĩ vậy, hắn nhanh chóng phục hồi tinh thần, câu nệ hữu lễ, “Làm phiền tiểu thư dẫn đường.”
Đợi hai người đi xa, Sở phu nhân nhíu lại đôi lông mày, vẻ mặt lo
lắng, “Lão gia, làm như vậy được không? Mộng Sanh tính tình thật sự
bướng bỉnh, ta sợ nó lại gây chuyện , aizz, thật là khiến người lo
lắng.”
Sở lão gia an ủi vỗ vỗ bả vai thê tử , ôn nhu nói: “Nàng đừng lo
lắng, chúng ta làm như vậy cũng là vì nó. Nàng cũng biết Trường Tôn viên ngoại, hắn dạy dỗ tôn tử nhất định không kém . Huống hồ, nàng
cũng thấy bộ dáng Trường Tôn Kiệt rồi, ta kinh thương nhiều năm, gặp qua vô số người, tam công tử kia quả đáng là phu quân có thể dựa dẫm. . . . . .”
Nói tới đây, hắn đột nhiên dừng lại, thở dài một hơi mới lại nói
tiếp: “Phu thê ta tuổi cũng lớn, lại không tìm được con rể, nếu không thừa dịp hiện tại đem việc thành hôn của Mộng Sanh xử lý tốt, ngày nào đó hai ta hai chân mất một cái, còn có ai làm chủ cho nữ nhi?Mộng Sanh cá tính cùng tư tưởng không giống người thường, hành vi, ngôn ngữ lại càng lớn mật, phóng nhãn toàn bộ Nhạc Châu, có ai dám thú nàng làm vợ? Nay Trường Tôn gia để mắt chúng ta, muốn cùng ta kết thành thân
gia, vừa vặn hiểu rõ tâm sự của nhau, Mộng Sanh có nơi chốn tốt, ta
tin tưởng quyết định này tuyệt đối là chính xác !”
Sở phu nhân nghe xong những lời này lo lắng liền tiêu tan, gật đầu
than nhẹ, “Đúng vậy, chỉ mong hôn sự bọn chúng có thể thuận lợi
tiến hành.”
“Nàng yên tâm.” Sở lão gia thân thủ nắm eo nhỏ thê tử , lộ ra một
chút mỉm cười hết sức coi trọng .”Ta đối Trường Tôn Kiệt rất có lòng
tin, đứa bé kia thành thục ổn trọng khí độ bất phàm, tuyệt đối có thể
trị được nha đầu Mộng Sanh, cũng tuyệt đối có thể chiếu cố tốt Mộng
Sanh, chúng ta cứ mặc kệ hắn đi!”
Chương 3.4
Trường Tôn Kiệt khiêng Sở Mộng Sanh đang giãy dụa không ngớt đi theo tổng quản cùng nha hoàn đến khuê phòng của nàng.
“Cô gia,đây là hương khuê tiểu thư .” Tiểu Tước khẩn cấp kêu tiếng cô gia, còn chịu khó mở cửa phòng cho hắn.
“Trường Tôn công tử nếu có cần gì, xin cứ việc phân phó, tiểu nhân
đi xuống, không quấy rầy ngài cùng tiểu thư!” Sở Vinh khóe miệng chứa
đựng một chút cười trộm, cúi đầu nói, một bên vụng trộm hướng Tiểu Tước
phất phất tay, ám chỉ nàng đừng ở trong phòng.
“Ách. . . . . .” Tiểu Tước lập tức hiểu ý treo lên vẻ mặt chân thành tươi cười, đối Trường Tôn Kiệt hơi hơi phúc phúc thân mình nói:
“Tiểu Tước cũng muốn đi xuống, cô gia ngài . . . . . cùng tiểu thư hảo
hảo ‘ khai thông’ đi!”
Nói xong, nàng che nhanh miệng nhịn cười, đi theo phía sau tổng quản rời khỏi phòng.
“Uy Uy ! Tiểu Tước ngươi đừng đi nha!” Sở Mộng Sanh mắt thấy trong
phòng chỉ còn nàng cùng Trường Tôn Kiệt, trong lòng vừa bối rối vừa
sợ hãi, bất chấp chính mình vẫn đang ở trên vai hắn, vội vươn tay ra la lên.
Nhưng mà, Tiểu Tước làm như không nghe thấy, không quay đầu , đóng cửa phòng lại rồi rời đi.
Sở Mộng Sanh tuyệt vọng nhìn cánh cửa khép lại , ảo não nhắm
nghiền hai mắt, lúc mở mắt ra hai con ngươi đã tràn đầy lửa, cắn
răng một cái, đang chuẩn bị mở miệng mắng thì Trường Tôn Kiệt không
hề báo động trước , thân thể khom xuống, đem nàng ném lên giường.
Thoáng chốc, toàn bộ lời mắng người đều tắc ở nơi cổ họng, thân
mình ngã xuống giường choáng váng, vô lực , đúng lúc này lại có một
đôi cánh tay sắt ôm eo nhỏ, đem nàng kéo vào trong lồng ngực.
Mãnh liệt nhấ