
hư.” Tiểu Tước đi đến bên cạnh nàng!
Thân thủ vỗ nhẹ cái lưng run run của Sở Mộng Sanh! Ai biết nàng thê
nhưng lại khóc đến càng lớn tiếng.
“Tiểu thư, người đừng như vậy, người khóc khiến Tiểu Tước trong
lòng rất buồn!” Tiểu Tước chân tay luống cuống trấn an, “Vậy muốn
tiểu Tước làm gì, mới bằng lòng tha thứ cho ta?”
Sở Mộng Sanh hơi hơi ngừng khóc, ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nghẹn
ngào nói : “Ngươi thực chịu làm việc để ta vui vẻ?” Ánh mắt trong
veo mang oán sầu hướng Tiểu Tước, gương mặt đẹp như hoa vẫn đọng vài giọt nước mắt, bộ dáng kia xem ra kiều nhẫm nhu nhược, mặc kệ nàng có
cái yêu cầu gì, chỉ sợ không nói hai lời ai cũng ngoan ngoãn vì nàng
làm được.
Mà Tiểu Tước đương nhiên không ngoại lệ, nàng kém Sở Mộng Sanh
hai tuổi, tiểu thư yêu thương nàng như tỷ muội, huống chi tiểu thư
còn là chủ tử của nàng.”Chỉ cần tiểu thư không khóc, người muốn ta
làm cái gì, Tiểu Tước đều nhận.”
“Thật sự?” Nhanh như chớp , mắt to ẩn ẩn lộ ra một tia giảo hoạt,
“Ngươi không gạt ta?” Khóe môi chứa đựng ý cười không dễ phát
hiện.
Nhìn nàng trong nháy mắt dung nhan bừng bừng trở lại, Tiểu Tước mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng lời đã nói sao có thể nuốt vào,
nàng đành phải nhận mệnh gật đầu .
“Thật tốt quá! Ta biết Tiểu Tước tốt với ta nhất.” Sở Mộng Sanh tươi cười, đứng lên, tay nhỏ bé giữ chặt tay Tiểu Tước đi ra cửa
phòng.”Đi! Theo giúp ta đi dạo, ta muốn xem Trầm đại ca luyện võ,
người ta thật nhiều ngày không gặp Trầm đại ca nha.”
Tiểu Tước nhất thời sửng sốt, “Tiểu. . . . . . Tiểu thư, ta. . . . . . Chúng ta không thể chuồn ra ngoài , nếu để cho lão gia cùng phu nhân biết, chúng ta liền thảm, đừng quên hiện tại bọn họ muốn người
đóng cửa sám hối a.” Nàng kinh hách cà lăm.
“Ai nha, ngươi đừng sợ! Bây giờ là thời gian cha cùng nương ôn tồn
giấc ngủ trưa, chúng ta từ cửa sau vụng trộm chuồn đi, sau đó sớm một
chút trở về không được sao? Bọn họ sẽ không phát giác .” Sở Mộng Sanh bộ dáng không sợ trời không sợ đất thoải mái nói.
Tiểu Tước vẻ mặt do dự nhìn nàng, sợ hãi nói : “Ta. . . . . . Ta
cảm thấy không ổn, vạn nhất để cho lão gia, phu nhân phát hiện, xử
phạt nhất định sẽ tăng thêm , tiểu thư, chúng ta đừng đi ra ngoài được
không!”
“Ngươi yên tâm đi! Trời sập xuống có ta đỡ cho ngươi.” Sở Mộng Sanh vỗ ngực cam đoan,phi thường khí khái .
Tiểu Tước không cho là đúng dò xét tiểu thư, nàng mới không ngốc
đến tin tưởng lời tiểu thư nói. Mỗi lần xảy ra chuyện gì, tiểu thư luôn
là người trốn nhanh nhất, nếu tránh không nổi, liền xấu tính làm
nũng, lão gia, phu nhân sớm biết sở trường của nữ nhi, kết quả là,
nàng vẫn bồi tiểu thư cùng nhau bị phạt.
“Không. . . . . . Không được, tiểu thư, ta không có dũng khí cùng người đi ra.” Tiểu Tước sợ phiền phức mãnh liệt lắc đầu.
“Ngươi thực nhát gan.”
Sở Mộng Sanh chán nản , ảo não ngồi trên giường sinh hờn dỗi. Nàng
bị cấm túc ba ngày, trong ba ngày này thủy chung chỉ có thể ở trong
phòng thêu, sắp buồn chết rồi, nếu không đi ra ngoài hít thở không
khí, nàng xác định là chuẩn bị nổi điên!
Hơn nữa, nàng đã nhiều ngày không thấy Vũ Trầm đại ca mà nàng thầm
mến, thật sự rất nhớ hắn. Nghĩ vậy, nàng đứng bật dậy, cắn răng
một cái, chuẩn bị bằng bất cứ giá nào, hôm nay nàng phải xuất môn
đến”Dương Oai võ quán” thăm Trầm đại ca, để giải tỏa nỗi khổ tương tư.
“Ngươi không đi, ta tự đi.” Sở Mộng Sanh bỏ lại những lời này, liền không quay đầu lại bước ra ngoài.
Tiểu Tước thấy thế, vội vàng chạy về phía trước ngăn cản nàng, “Tiểu thư, người trăm ngàn lần không thể đơn độc đi nha!”
Đang lúc Sở Mộng Sanh mắt điếc tai ngơ chuẩn bị mở cửa phòng thì một thân ảnh nhỏ lệ nhu nhược đã đẩy cửa trước.
“Mộng Sanh, muội muốn đi đâu sao?” Tiếng nói ôn nhuận nhẹ nhàng ôn
nhu vang lên, là Lý Hương Quân sống nhờ nhiều năm ở Sở gia trang .
Sở phu nhân cùng mẫu thân Lý Hương Quân chính là tỷ muội ruột
thịt. Nhiều năm trước, hai phu thê bọn họ xuất ngoại kinh thương gặp
phải đạo phỉ cướp sạch còn bất hạnh bỏ mình, chỉ để lại ái nữ duy
nhất Lý Hương Quân, Sở phu nhân thương tiếc nàng không nơi nương tựa
liền đem nàng vào đây, chiếu cố nàng như chính nữ nhi của mình.
Mà Lý Hương Quân luôn luôn dịu dàng nhu thuận, rất được Sở lão gia
cùng Sở phu nhân yêu thương.
Lý Hương Quân dung mạo thanh tú, cùng Sở Mộng Sanh có vài phần tương
tự, bất quá, Sở Mộng Sanh đẹp như mặt trời sáng sủa loá mắt, còn cái đẹp của nàng lại như ngôi sao u đạm, mặc dù kém vài phần nhan sắc,
nhưng lại có đặc sắc riêng.
Sở Mộng Sanh vừa thấy biểu tỷ, trong óc đột nhiên linh quang chợt
lóe, nhất thời có chủ ý. Biểu tỷ cùng nàng từ nhỏ lớn lên, tình cảm
giữa hai người sớm thân như ruột thịt, cơ hồ không có gì giấu nhau.
Các nàng một cái điềm đạm, một cái hiếu động, quả là bù trừ cho
nhau.
Sở Mộng Sanh lộ ra vẻ mặt cười chói lọi, có biểu tỷ làm tấm lá
chắn, tin tưởng phụ thân cùng nương sẽ không đối với nàng quá mức
trách móc nặng nề.
“Biểu tỷ yêu quý của ta, ngươi tới vừa vặn, ta muốn ngươi giúp
một việc, việc này trừ ngươi ai cũng không thể giúp!” Sở Mộng Sanh nở
nụ cười chân