Duck hunt
Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210331

Bình chọn: 7.5.00/10/1033 lượt.

ốc lòe loẹt,

duỗi cánh tay ôm lấy tuyệt sắc nữ tử bên cạnh, cười ha hả nói; “Sớm

biết rằng Phi thành cũng có trò ném tên vào bình rượu, bổn vương đã sớm

đến đây chơi.”

“Nói về trò ném tên vào bình rượu, ai có thể sánh với Ha La vương tử

chứ!” Một vương tôn âm dương quái khí giơ ngón tay cái lên cười nói.

“Còn có người nào muốn cùng Ha La vương tử chơi không?” Người hầu của hắn cao giọng nói.

Dân cờ bạc tụ một bên không hề hé răng, Nam Tinh thấp giọng hỏi: “Lão đại, ngươi còn muốn chơi sao?”

Sắt Sắt không chớp mắt xua tay nói: “Trước tiên quan sát đã rồi nói sau!”

Vài vương tôn y phục thêu hoa rực rỡ cười ha ha, tự hào vô cùng. Ha

La vương tử kia bỗng nhiên xoay người nói: “Mạc Tầm Hoan, lại đây, đàn

ông đêm nay rất cao hứng, đến tấu vài bài nhạc cho chúng ta nghe đi.”

Sắt Sắt nghe vậy ánh mắt ngưng trọng, không ngờ Mạc Tầm Hoan cũng ở đây.

Quả nhiên theo lời nói của Ha La vương tử, một bóng dáng từ trong đám người chậm rãi đi vòng ra.

Quần áo màu xám bằng vải bố, mái tóc được búi cao, nét mặt bình tĩnh ôm cây đàn Không.

Người này quả nhiên là người đánh đàn trong vương tôn yến Mạc Tầm Hoan.

Cũng không biết mặt mày của hắn được tạo nên như thế nào, đôi mắt

sáng ngời như vì sao, hàng mi thanh tú như được vẽ nên, khuôn mặt trắng

như ngọc mang theo vẻ mị hoặc như cánh hoa hé nở . Đối với nữ nhi có thể dùng một từ “tuyệt sắc”, nhưng đối với Mạc Tầm Hoan, ngoại trừ hai chữ

này Sắt Sắt thật sự không nghĩ ra từ nào khác.

Nam tử này như bước ra từ bức họa, tụ lại cùng một chỗ với mọi người, kìm lòng không được phải tán thưởng.

Hắn thản nhiên đi xuyên qua đám người, dáng đi phảng phất như cách

khỏi trần tục , không nhiễm một hạt bụi trần. Hắn đi đến phía trước đám

người, không để ý đến ai ngồi trên chiếu, nếu là người khác, ngồi trên

mặt đất như vậy chắc chắn làm cho người ta sinh ra cảm giác bất nhã,

nhưng Mạc Tầm Hoan ngồi như vậy cũng không làm cho người ta có loại cảm giác này, ngược lại làm người ta cảm tháy cực kì tao nhã.

Không bởi vì lí do nào khác, chỉ bởi vì loại khí chất tao nhã xuất trần của hắn hiện nay.

Trang phục thô sơ càng làm nổi bật vẻ đẹp của hắn, đám người nhốn nháo xung quanh càng làm nổi bật vẻ tĩnh lặng của hắn.

Tuy rằng Y Mạch đảo quốc là một quốc đảo nhỏ, nhưng nói thế nào hắn

cũng là một hoàng tử, ở quốc gia của mình tất nhiên cũng được tấ cả mọi

người yêu mến, nhưng mà ở đây, hắn lại ngồi trên chiếu, tấu nhạc cho

những người khi dễ hắn nghe.

Còn hắn, một chút cảm giác khuất phục cũng không có, nét mặt thong

dong tự tại. Dáng vẻ của hắn ngồi tự nhiên ở đó, giống như một đóa sen

trắng gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn đang lặng yên nở rộ trong màn

đêm u tối.

Hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn đàn Không, một đợt tiếng nhạc

trầm thấp uyển chuyển từ từ cất lên, tiếng người trong phòng dưới tiếng

nhạc dần dần thấp xuống, thấp xuống mãi cho đến khi yên tĩnh hẳn. (đàn

Không: một loại nhạc cụ thời xưa.)

Trong lúc nhất thời, căn phòng to như vậy chỉ nghe tiếng đàn uyển chuyển quanh quẩn.

Tiếng nhạc lượn lờ, giống như nơi đáy cốc thâm sâu âm u và yên tĩnh,

một gốc cây u lan cơ khổ lắc lư theo gió. Tiếng nhạc bỗng nhiên trở nên ủ dột, giống như đám mây đen dày đặc, mưa gió hoành hành. Mặc cho gió táp mưa sa, gốc cây u lan kia thủy chung vẫn mộc mạc tĩnh nhã, không mất đi sự cao ngạo…

Sắt Sắt đứng lặng trong đám người, lòng đã sớm chìm đắm trong tiếng

nhạc, tiếng nhạc cùng với tâm tình nàng giờ phút này giống nhau vô cùng .

Ba tuổi nàng đã bắt đầu luyện nội công, chỉ trong một đêm đã bị hủy

đi hơn một nửa, nếu muốn hồi phục lại thì phải mất bảy tám năm khổ

luyện. Bảy tám năm là mấy ngàn ngày đêm, làm sao nàng có thể không ảo

não, không bi thương.

Nàng chỉ mới gặp Mạc Tầm Hoan hơn một lần, hắn lại dùng tiếng nhạc bất động thanh sắc khơi lên những tích tụ trong lòng nàng.

Bất luận mưa gió giày vò, nàng vẫn muốn cưỡi mây đạp gió.

Đang lắng nghe nhập thần, bỗng nhiên một thanh âm the thé vang lên:

“Mạc Tầm Hoan, chúng ta đang cao hứng, ngươi sao lại dám đàn khúc nhạc

này, ý muốn trù ta xui xẻo phải không, mau đổi một khúc nhạc vui đi!”

Đó là Ha La vương tử kia tức giận hầm hừ kêu la.

Nhưng lúc này đây Mạc Tầm Hoan không biết vì sao lại không nghe theo

lệnh của hắn, lại như mắt điếc tai ngơ tiếp tục đánh đàn. Vừa đánh đàn,

vừa nhẹ giọng ngâm nga nói: “Hoa lan chớm nở, dương dương tự đắc tỏa

hương. Hương thơm lan tỏa, ngập tràn một phương. Không sặc sỡ mà nổi

bật, là hoa lan gì ? Những tháng năm… ta đi bốn phương. Tiếng tăm vang

xa, ta đi bốn phương, giấc mộng oai hùng, sông nước mênh mông. Sặc sỡ mà nổi trội, sáng láng ngàn phương. Tuyết sương mờ ảo, sấm chớp vang

trời, quân tử giữ đức hạnh, con cháu êm ấm.”

Thanh âm của Mạc Tầm Hoan nhu hòa thản nhiên như một làn gió, mang

theo tình cảm sâu thẳm, uyển chuyển lượn lờ bên tai mọi người.

Đây là khúc nhạc “U lan”.

Nghe nói đã sớm thất truyền, không ngờ Mạc Tầm Hoan lại có thể đàn khúc nhạc này.

Sắt Sắt thế nào cũng không dự đoán được nàng sẽ ở trong hoàn cảnh

sóng bạc ồn ào này nghe được một