
à chua
sót.
Hắn cẩn thận khống chế hai bên người Y Doanh Hương dọc theo đường núi, chậm rãi đi xuống phía dưới.
“Tại hạ tuy đã uy hiếp được Tuyền vương nhưng vẫn còn chút lo lắng, làm phiền chính phi đưa tại hạ một đoạn đường.”
Thị vệ trong tay cầm cung tiễn thấy thế đều nhường đường cho Phong Noãn đi qua nhưng vẫn giương cung đi sát theo hắn.
Đoàn người đang giằng co, từ từ dọc theo đường núi hướng xuống chân núi.
Sắt Sắt biết Dạ Vô Yên sẽ không để Y Doanh Hương có chuyện gì cũng biết Phong Noãn
đã an toàn. Nàng rất muốn tiếp tục xem diễn, đáng tiếc những người đó
đã đi xa, chỉ còn mình nàng trên sơn đạo, coi như bị vứt bỏ.
Aizz…một khi đã lợi dụng xong cũng chỉ có thể tùy theo số mệnh.
“Tiểu thư…Tiểu thư…” Thanh Mai nhanh như chớp chạy tới, đỡ Sắt Sắt từ dưới đất đứng lên.
Sắt Sắt thấy Thanh Mai không ngừng rơi lệ , trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Nàng thản
nhiên cười nói: “Nha đầu ngốc, còn không mau đem áo ngoài khoác lên cho
bổn tiểu thư, ngươi muốn đợi người qua đường nhìn ngắm ta sao?”
Thanh Mai
nhất thời chân tay luống cuống đem chiếc áo trên người cởi ra khoác lên
người Sắt Sắt, khi hai tay chạm vào những dấu hôn trên người Sắt Sắt thì nước mắt chảy ra càng nhiều.
“Tiểu thư, chúng ta xuống núi đi.” Thanh Mai hỏi.
“Không, chúng ta không xuống núi, chúng ta lên núi xin xâm.” Sắt Sắt mỉm cười
“Tiểu thư,
người,….người không phải bị điên rồi chứ? Chúng ta còn lên núi sao?”
Thanh Mai kinh ngạc hỏi. Xảy ra chuyện lớn như vậy tiểu thư còn muốn lên núi sao? Chẳng lẽ thật sự do chịu đả kích quá nặng cho nên bắt đầu bị
mê sảng. Nhưng cũng đúng, mặc kệ là ai ước chừng cũng sẽ không chịu
đựng nổi chuyện như vậy.
“”Thanh Mai, ta không sao. Ta muốn lên núi, bổn tiểu thư hôm nay gặp vận xui như
thế, đương nhiên muốn lên núi xin xâm . May là bọn họ đều đi rồi, ta
thực sự không muốn cùng họ đi xin xâm! Huống chi hôm nay giữ được mạng
sống cho nên phải hướng phật thắp một nén hương biểu đạt tâm ý.” Sắt
Sắt cười nhạt nói.
Núi Hương
Miểu rất tú lệ và tao nhã, am Hàn Mai ở núi Hương Miểu nằm ngay giữa
sườn núi, đường vào cũng không lớn, nằm khuất sâu trong rừng, chỉ có một tảng đá chỉ dẫn tới con đường mòn để đi vào.
Sắt Sắt từ
trên kiệu bước xuống, chậm rãi bước trên con đường mòn nhỏ hẹp, trên đầu là các loại chim chóc vừa bay lượn vừa hót líu lo, quả nhiên tiếng chim hót càng làm cảnh núi rừng thêm u ám.
Bước vào
trong am, sương khói quanh quẩn, miếu am này có kiến trúc vô cùng độc
đáo, sương mù bao phủ làm cho người ta cảm giác như đang lạc vào cõi mơ.
Sắt Sắt nhắm mắt để tâm thần tĩnh lặng, thắp nến, dâng hương, lẳng lặng đứng trước
tượng phật nhưng nàng không biết phải cầu nguyện gì, chỉ trống rỗng
nhìn phật.
Dù cho có
phật cũng không thể quản hết được những sự ân oán của nhân gian, Sắt
Sắt chỉ tin vận mệnh của một người là do tự mình tranh thủ.
Thanh Mai theo sau Sắt Sắt, lấy ra hai mươi lượng bạc cúng dường.
Sắt Sắt đứng dậy nhưng không cầu nguyện mà đi về phía sau am.
Am Hàn Mai
cũng không lớn, phía trước là nơi thờ cúng thần phật, hai bên sương
phòng là nơi các ni cô tu hành ngồi nghe giảng, viện chính dẫn ra viện
lớn nhất, nơi có rất nhiều tịnh xá hàng hàng lớp lớp rất có khí thế, là
nơi dành cho những thí chủ đến xin xâm nghỉ lại. Trong viện trồng mấy
gốc hàn mai, đang vào đầu xuân, hàn mai mở rộ, hoa mai trong viện lay
động nhè nhẹ.
Một tiểu ni cô áo xanh từ phía trước đi tới, Sắt Sắt bước tới cầu kiến ni cô chủ trì am .
Tiểu ni cô hai tay tạo thành chữ thập, vô cùng khách sáo dẫn Sắt Sắt xuyên qua cửa ánh trăng, đi vào sương phòng của chủ trì .
Nguyệt Duyên chủ trì là một nữ ni đoan trang trầm tĩnh, tay cầm chuỗi phật lẳng lặng nhìn Sắt Sắt.
“Thí chủ
tìm bần ni có việc gì sao?” Nguyệt Duyên thản nhiên hỏi, có lẽ do làm ni cô đã lâu nên âm thanh không mang theo sự buồn vui của thế tục mà yên tĩnh phẳng lặng.
“Tiểu nữ tìm chủ trì muốn xin xuất gia làm ni.” Giọng điệu của Sắt Sắt thật bình thản, nhẹ giọng nói.
Nguyệt Duyên nghe vậy không hề kinh ngạc nhưng lại làm cho Thanh Mai chấn động không nhỏ.
“Tiểu thư,
sao người lại muốn xuất gia?” Thanh Mai lo lắng hỏi, giọng nói gần như
muốn khóc. Xem ra sự việc lần này đối với tiểu thư ảnh hưởng rất lớn,
nghĩ lại có nữ tử nào chịu được đả kích như vậy, ngay cả tiểu thư từ nhỏ cứng cỏi hơn so với nữ tử bình thường nhưng dù sao cũng là tiểu thư
khuê các.
Thanh Mai rốt cuộc nhịn không được, khóc òa lên.
Sắt Sắt
liếc nhìn Thanh Mai một cái, không nói gì, hướng về phía Nguyệt Duyên
nói rất kiên định: “Tiểu nữ vừa gặp phải một chuyện bất hạnh, trái tim
đã chết nên muốn xuất gia, mỗi ngày tụng kinh niệm phật cho qua một kiếp người, mong chủ trì thành toàn.”
Nguyệt
Duyên nhìn Sắt Sắt, hai tay chắp thành chữ thập nói: “A di đà phật, Hàn
Mai là nơi lạnh khủng khiếp, hồng nhan gặp phải kiếp nạn mong thí chủ
thản nhiên đối mặt, thí chủ trần duyên chưa dứt không bằng tạm thời ở
lại đây vài ngày cho tâm tình bình tĩnh lại lễ phật, nếu sau một thời
gian thí chủ vẫn muốn xuất gia, bần ni sẽ để thí chủ