
” .Thật ra trong lòng
Sắt Sắt hiểu được nếu như không có Minh Xuân Thủy phân phó thì Vân Kinh
Cuồng làm sao dám lớn gan như vậy. Nhưng nàng không muốn hỏi cũng không
muốn biết.
Vân Kinh Cuồng thở dài một tiếng, trầm giọng nói:
“Nhanh đi luyện võ công đi, nội lực cao thì chứng lạnh sẽ từ từ bị tiêu
trừ, nếu không dáng vẻ sống dở chết dở của ngươi lúc này thật làm người
ta...”
Làm người ta thật sự thương tiếc! Vân Kinh Cuồng còn chưa
dứt lời đã xoay người Rọc theo hành lang rời đi. Sắt Sắt ở bên hành lang ngồi một lát rồi cảm thấy ánh nắng dần trở nên u ám, cơ thể cũng dần
dần lạnh lên, đang muốn đứng dậy trở về phòng thì nghe thị nữ báo lại,
nói là có Liên Tâm cô nương cầu kiến.
Liên Tâm? Liên tâm? !
Nhưng thật ra cái tên này cũng rất hay nha, khóe môi Sắt Sắt không ngăn được chút ý cười.
Nhưng nàng không nhớ rõ Xuân Thủy lâu lại có một nữ tử có tên như vậy.
“Liên Tâm là ai?” Sắt Sắt tiến đến gần thị nữ mới vừa bẩm báo hỏi.
“Là nữ tử mà lâu chủ cứu trở về.” Thị nữ cúi đầu đáp.
Sắt Sắt thản nhiên cười cười, thì ra là nữ tử kia, không biết nàng ta gặp nàng có cyện gì?
Phía trước vang lên vài tiếng bước chân nhẹ nhàng, chỉ trong chốc lát đã đến gần bên nàng, nàng mơ hồ nghe được tiếng tay áo tung bay, có thể đoán
được nàng kia nhất định là thân nhẹ như mây, nét mặt như tiên nữ. Chỉ
tiếc là nàng không thể nhìn thấy phong thái tuyệt mĩ của nàng kia.
“Tiểu nữ là Liên Tâm xin bái kiến lâu chủ phu nhân!” Nữ tử áo xanh tên Liên
Tâm đang đứng nghiêm chỉnh trước mặt Sắt Sắt, lễ phép chào hỏi.
Nàng cực kì xinh đẹp, hàng mi dài cong vút, mắt trong như nước mùa t, dung nhan lộ ra ba phần trong trẻo lạnh lùng, ba phần xinh đẹp, bốn phần
uyển cyển.
Giọng nói của nàng mềm mại mà ôn hòa, giống như áng
mây trôi dạt trên bầu trời, lại giống như làn gió ấm trong rừng thổi
nhẹ. Giọng nói này hình như mang theo vài phần cảm giác quen tộc.
Sắt Sắt nhíu mày suy tư, thật lâu sau cũng không nhớ nổi đã nghe qua ở đâu. Nàng không khỏi có chút bật cười, giọng nói yêu kiều trong veo như vậy
nếu nàng đã từng nghe qua ; hẳn là sẽ không thể quên mới đúng.
Nàng ta gọi nàng là phu nhân sao?!
Sắt Sắt tự giễu cười cười, nói:
“Đừng gọi ta là p nhân, ta cũng không phải là p nhân gì cả.”
Nàng kia nghe vậy liền nói: “Liên Tâm tuy rằng không nhớ được những cyện
trước kia nhưng mà đối với những cyện lúc vừa tỉnh dậy đều nhớ rất rõ, nếu không có lâu chủ p nhận giúp ta giải độc thì ta làm sao có thể
giữ được tính mạng. Liên Tâm nhớ rất zõ hình dáng của p nhân.”
Trong lòng Sắt Sắt thoáng qua một sự kinh ngạc, nữ tử này, nàng ta đúng là bị mất trí nhớ sao?
Mất trí nhớ! Thật tốt nha!
Giờ phút này, Sắt Sắt cảm thấy mất trí nhớ cũng là một việc tốt, nàng muốn
quên tất cả những cyện của Minh Xuân Thủy, nhưng lại không thể nào
quên được, tựa như đã zhắc sâu vào tzong lòng. Vì sao, người mất trí nhớ không phải là nàng, mà lại là nữ tử này?
“Ngươi tìm ta có cyện gì?” Sắt Sắt thản nhiên hỏi.
“Ơn cứu mạng của lâu chủ cùng p nhân Liên Tâm rất muốn báo đáp, nguyện cả đời làm nô tỳ bên cạnh lâu chủ cùng phu nhân! Cầu mong p nhân đồng
ý.” Liên Tâm nhẹ giọng nói.
Làm nô tỳ, không phải là thật sự mất trí nhớ nên mới yêu cầu làm nô tỳ chứ?!
Sắt Sắt thở dài một tiếng, nói thong thả: “Có cyện gì ngươi cứ tìm Minh Xuân Thủy đi!”
Thật thích đùa, Minh Xuân Thủy sẽ để nàng ta làm nô tỳ sao?
“P nhân, lâu chủ đã nói khi Liên Tâm dưỡng thương xong thì phải rời khỏi
ngay, nhưng Liên Tâm đã quên mất những cyện trước kia, thật không muốn phải tzở về như trước kia. Vân công tử nói sở dĩ ta quên mất cyện
trước kia là do có người lúc trước đã kích thích đầu óc, ta nghĩ đó nhất định không phải là chuyện tốt, cho nên Liên Tâm không muốn trở lại như
trước, thật sự muốn cả đời phụng dưỡng lâu chủ cùng p nhân. Cầu xin
p nhân thay Liên Tâm nói vài câu trước mặt lâu chủ!”
m thanh của Liên Tâm mang theo ba phần đau khổ, ba phần cầu xin, ba phần u oán làm người nghe cảm thấy lòng đau xót.
Nhưng Sắt Sắt cảm giác được từ lúc giúp nàng giải độc tâm tư hình như trở nên cứng rắn hơn, đối với âm thanh đau khổ này trong lòng thế nhưng một
chút gợn sóng cũng không có.
Sắt Sắt khẽ cười nhạt như làn khói
nói: “Ngươi muốn làm nô tỳ tất nhiên lâu chủ sẽ không đồng ý, ngươi tự
tìm hắn mà nói đi, nếu nói ngươi muốn lấy thân báo đáp, ta nghĩ hắn nhất định sẽ đồng ý!”
“P nhân” Liên Tâm kinh hãi nói:
“Liên
Tâm không có ý đó, Liên Tâm chỉ muốn hầu hạ lâu chủ cùng phu nhân mà
thôi. P nhân nói như thế là đã đổ oan cho Liên Tâm rồi.”
Giọng Liên Tâm mang theo vài phần nức nở, phỏng chừng như lúc này đã sắp phát khóc.
Sắt Sắt cười cười, nàng ta như vậy, nếu đế cho Minh Xuân Thủy thấy được chắc chắn sẽ cho rằng mình đang khi dễ làm nhục nàng ta.
“Ngươi về đi, ta căn bản không phải p nhân của hắn, ngươi không cần tìm ta
nói cyện, ta cứu ngươi chưa bao giờ mong được hồi đáp.Ngươi có gì thì
cứ tìm lâu chủ mà nói.” Sắt Sắt nói thản nhiên.
Lời nói vừa dứt
thì liền nghe phía trước truyền đến vài tiếng bước chân trầm ổn, nghe âm thanh đó nàng liền biết đó là