
gỡ bỏ hết toàn bộ cơ quan trong phủ, bổn cô nương
muốn rời đi.” Mới vừa rồi tên công tử áo trắng này đối với nàng không
chút khách sáo, chọc ghẹo làm nàng xấu hổ hóa giận dữ, bất quá nghĩ đến
mình dù sao cũng tới trộm đồ, mười phần không đúng nên cũng không so đo.
Công tử áo trắng thức thời vô cùng liền ra lệnh cho bọn thị vệ nhanh tay lẹ chân gỡ bỏ toàn bộ cơ quan.
Sắt Sắt khống chế công tử áo trắng bước ra khỏi cửa Tuyền Ki phủ.
Ra ngoài phủ, không còn các cơ quan quỷ dị, nàng đã được an toàn. Sắt Sắt bỏ công tử áo trắng lại trên đường, khoác áo ngoài của hắn, nhảy
lên tường cao, thi triển kinh công nhẹ nhàng chạy đi.
Gió đêm truyền đến lời nói thanh nhã bình tĩnh của nàng: “Huyệt đạo bốn canh giờ sau sẽ tự giải.”
Những thị vệ theo sát sau hắn đang định đuổi theo thì công tử áo
trắng lại khoát tay có nói: “Kinh công của nàng rất tốt, các ngươi đuổi
không kịp đâu!”
Hắn mỉm cười từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ vỗ bụi trên người. Thực
hiển nhiên hắn đã sớm tự giải huyệt đạo, vừa rồi chẳng qua là hắn chỉ
phối hợp diễn trò cùng Sắt Sắt thôi.
“Lâu chủ, tại sao lại để nàng chạy thoát dễ dàng như vậy?” Công tử áo đen ôm cánh tay hừ một tiếng.
Công tử áo trắng quay đầu lại cười nói: “Sao thế, Phương Miên, không
phải là ngươi coi trọng nữ tặc này chứ? Chẳng qua chỉ sờ soạng một chút
ngươi đã hoảng hốt đến như vậy, chẳng lẽ ngươi để ý nàng rồi sao?”
Công tử áo đen đúng là cháu ruột của Huyền Ki lão nhân Phượng Miên,
nghe những lời này bỗng cảm thấy xấu hổ mười phần, những ngón tay từng
chạm qua khuôn ngực mềm mại của nàng cũng dần dần nóng lên.
“Nàng sẽ còn trở lại.” Công tử áo trắng bỗng nhiên nói, chậm rãi mở
tay phải ra, trong lòng bàn tay trắng như ngọc có một khối ánh vàng rực
rỡ nằm trên đó.
Đó là một miếng lệnh bài bằng vàng, là một miếng tròn giống như đồng tiền, trên lệnh bài điêu khắc những chữ cổ rất kì quái.
“Phượng Miên, ngươi chắc là nhận ra vật này?” Công tử áo trắng trầm giọng hỏi.
“Đây là….trang sức của nàng?” Phượng Miên rốt cuộc hiểu được vì sao
mới vừa rồi hắn phải giả vờ như huyệt đạo chưa giải, thì ra là đã trộm
được vật trên người nàng.
“Không sai, là vật đeo trên cổ nàng.” Công tử áo trắng cười nhẹ đem kim lệnh bài đặt vào tay Phượng Miên.
Dưới ánh trăng mông lung, Phượng Miên thấy rõ hoa văn cổ quái trên
lệnh bài thì sắc mặt biến đổi lớn nói: “Đây, đây không phải là tín vật
của đảo Đông Hải sao?”
Công tử áo trắng vuốt cằm nói: “Phượng Miên, ngươi không hổ là kiến
thức rộng rãi . Nữ tử này có tín vật của đảo Đông Hải, rất thú vị, chúng ta nên tìm hiểu nàng một chút có phải không? Thứ này nàng nhất định sẽ
trở lại tìm, đến lúc đó ngươi chỉ cần nói cho nàng biết ta đang ở Lâm
Giang lâu.” Công tử áo trắng nói xong thì mỉm cười rời đi.
Lúc này trên người hắn chỉ còn áo trong nhưng cả người vẫn rất tao nhã..)
***
Khi Sắt Sắt trở về phủ thì phía Đông trời đã bắt đầu sáng, bầu trời trong xanh chỉ còn lưu lại một mảnh trăng nhàn nhạt..
Một đêm qua tuy rất nguy hiểm nhưng cuối cùng thì chuyến đi này cũng không tệ.
Nàng yên lặng không một tiếng động bước vào phòng, đem áo ngoài của
công tử áo trắng kia cởi ra, nhìn thấy bộ quần áo xanh bên trong của
mình đã bị phá thê thảm, nhớ đến khi ấy cảnh xuân bị lộ ra ngoài thì xấu hổ cùng tức giận lại dâng lên trong lòng nàng.
Nàng nhanh tay lẹ chân thay trang phục nữ, bàn tay mềm mại trong lúc
vô tình đụng vào cổ mới phát hiện ra kim lệnh bài trên cổ không cánh mà
bay.
Sắt Sắt không khỏi kinh ngạc, lệnh bài kia là tín vật cần dùng sau khi rời bến nhưng nàng lại làm mất nó.
Suy nghĩ cẩn thận lại, người lấy lệnh bài này ngoại trừ công tử áo
trắng ra thì không còn ai khác, đêm qua chỉ có hắn gần gũi thân thể nàng nhất. Như vậy là khi nàng điểm huyệt đạo của hắn, bắt hắn chạy ra ngoài thì hắn đã ra tay.
Lúc ấy sự chú ý của nàng chỉ tập trung vào việc mình cùng một nam
nhân xa lạ ôm sát nhau cảm thấy tức giận, cũng không ngờ hắn lại thừa
lúc này lấy đi lệnh bài trên người nàng.
Hắn giả vờ bị nàng khống chế thì ra là muốn trộm đồ trên người nàng.
Nàng đi trộm đồ lại bị người ta trộm lại, nói ra thật là mất mặt.
Nhớ tới tay hắn từng thâm nhập vào gáy của nàng, đánh cắp lệnh bài
trên cổ nàng, Sắt Sắt không khỏi xấu hổ hơn nữa còn thấy sợ, nếu hắn
muốn lấy mạng nàng chẳng phải rất dễ dàng sao.
Công tử áo trắng xem ra không phải không có võ công mà võ công bí hiểm vô cùng.
Cứ tưởng rằng nàng đã khống chế được hắn, lại không ngờ nàng hoàn toàn bị người này trêu đùa.
Sắt Sắt càng nghĩ càng giận nhưng sắc trời cũng càng lúc càng sáng,
chỉ có thể nhẫn nhịn. Đợi khi trời tối nàng lại đến Tuyền Ki phủ tìm tên công tử áo trắng kia.
Lâm Giang lâu, lầu hai.
Sắt Sắt đến bên cửa sổ, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy phía ngoài lầu là sóng nước xanh biếc mênh mông.
Mặt trời chiều đã ngã về Tây, ánh nắng chiều trang điểm con sông thành màu
ráng chiều giống như son quyến rũ vô cùng , nước sông vô tình chảy xuôi, mang theo vẻ đẹp tuyệt vời lạnh lẽo. Hai bên bờ sông trăm hoa lả lướt
nở rộ, gió đêm truyền đến tiếng đán sá