
ện lên hai vệt đỏ ửng, nhìn qua say lòng người vô
cùng .
Phong Noãn cúi đầu, nhìn hàng mi chớp chớp của Y Doanh Hương, cái
mũi nho nhỏ thanh tú, con ngươi đen long lanh sóng nước, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy như bị kìm hãm.
Ba năm trước nàng bất quá chỉ là một cô bé mười ba tuổi nhưng dáng
người đã thướt tha, bộ dạng xinh đẹp. Hắn cùng nàng gặp nhau lần đầu
tiên trên đồng cỏ xanh mướt trên thảo nguyên, bị vẻ hồn nhiên của nàng
hấp dẫn, bị dung nhan quốc sắc thiên hương của nàng mê hoặc.
Lòng của hắn liền chìm đắm thật sâu vào trong sóng mắt của nàng. Nếu như không bị đưa đến Nam Việt làm con tin, hắn tưởng có lẽ mình đã lấy
nàng làm vợ.
Nhưng mà trời trêu lòng người, ba năm li biệt dài đằng đẵng, tuy
rằng lúc nào hắn cũng nhớ tới nàng, thậm chí nghe nói nàng phải gả cho
Tuyền vương hắn cũng từng đau buồn ảm đạm thế nên mới mượn rượu giải
sầu. Nhưng hắn lại phát hiện tình cảm của mình đã lặng lẽ thay đổi.
Lần đó đến Yên Chi lâu uống rượu không phải do đau khổ vì thất tình mà chỉ là nói lời từ biệt với tình cảm đã mất đi của mình. Sau khi tỉnh rượu, hắn không hề nhớ thương nàng nữa, chỉ một lòng muốn nàng được
hạnh phúc, muốn nàng là vương phi duy nhất được Tuyền vương thương yêu.
Hắn không thể ngờ nàng cùng Dạ vô Yên chỉ là kết hôn giả, sự thương
yêu nàng có chẳng qua chỉ là để diễn cho người đời xem, nàng vẫn còn
thích hắn, yêu thương hắn.
Nhưng hắn lại không yêu nàng, có lẽ tình cảm lúc trước của hắn với
nàng căn bản không phải là tình yêu, chẳng qua chỉ do nhất thời si mê vẻ hồn nhiên cùng sắc đẹp của nàng. Trái tim của hắn không biết từ khi nào đã bị một bóng dáng nhanh nhẹn trong bộ y phục trắng chiếm giữ.
Lúc này hắn nhìn vào ánh mắt chờ đợi của nàng, tuy biết rõ lời nói
của hắn sẽ giống như một thứ vũ khí sắc bén đâm vào lòng nàng nhưng hắn vẫn không thể không mở miệng, bởi vì sự lừa gạt trong nhất thời chỉ
càng làm nàng thêm lầm tưởng.
“Hương Hương, trong lòng ta có nàng, nhưng mà…” Phong Noãn do dự không biết nên nói thế nào.
Nhưng hắn còn chưa kịp nói xong thì Y Doanh Hương đã nhào vào trong
lòng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại cọ cọ vào ngực hắn, nhẹ giọng nỉ
non : “Ngạo Thiên ca ca, ta biết chàng vẫn còn thích ta, ai cũng không
thể cướp chàng đi.” Ánh mắt của nàng làm như vô tình nhưng lại cố ý quét về phía Sắt Sắt đang đứng yên lặng bên cạnh.
Phong Noãn bất đắc dĩ đẩy ra nàng, đôi mắt có vẻ không đành lòng,
giọng điệu an ủi , dùng thanh âm dịu dàng nhất nói ra sự thực tàn khốc: “Hương Hương, trong lòng ta có nàng, cũng rất quan tâm nàng nhưng không phải loại tình cảm như nàng tưởng tượng, hai người chúng ta không có
khả năng ở bên nhau, nàng hiểu không?”
“Ngạo Thiên ca ca, chàng đang nói vậy?” Y Doanh Hương trừng mắt,
giống như không hiểu lời của Phong Noãn liên tục lui về phía sau, cho
đến khi thân mình đụng vào chiếc giường phía sau nàng mới dừng lại. Hai
mắt đẫm lệ mông lung nói: “Trong lòng chàng rõ ràng có Hương Hương, lúc ở núi Hương Miểu chính bởi vì chàng biết được ta sắp gả cho vương gia nên mới làm nhục Giang tỷ tỷ để cho ta xem, chàng bất quá vì ghen
không phải sao? Ở vương tôn yến chàng bởi vì sợ một trắc phi như Giang
tỷ tỷ tranh giành tình cảm với ta nên mới phái người đi ám sát nàng
không phải sao? Đêm qua hái hoa tặc làm nhục ta rõ ràng không phải là
chàng nhưng chàng lại đứng ra nhận là bởi vì muốn bảo vệ ta, không phải
sao? Chàng nói đi, Ngạo Thiên ca ca, chàng rõ ràng là yêu thích ta, vì
sao lại không dám thừa nhận?”
Nàng nhào xuống giường khóc rống lên, nhưng những lời nói của nàng lại làm Sắt Sắt chấn động và kinh ngạc, còn có Dạ Vô Yên, thậm chí cả
Phong Noãn .
Trong lúc nhất thời, bên trong bị một không khí quỷ dị bao phủ.
Sắt Sắt lẳng lặng đứng ở đó, lòng đang bị một cảm giác rối loạn tê
dại quấn lấy, nhưng trong nháy mắt toàn bộ đều biến mất. Tuy rằng trong lòng không hề hỗn loạn, nhưng thêm vào một sự phức tạp mất mát khó
giải trừ.
Phong Noãn làm nhục nàng trên núi Hương Miểu, ở Yên Chi lâu hắn mượn rượu giải sầu, nàng có thể đoán ra là vì Phong Noãn có tình cảm với Y
Doanh Hương, nhưng nàng không thể ngờ tại vương tôn yến, những kẻ muốn
ám sát nàng lại là do Phong Noãn phái đến.
Vì tránh để nàng tranh giành tình cảm với Y Doanh Hương hắn muốn
giết nàng? Lúc ấy hắn không biết nàng chính là Tiêm Tiêm công tử nên
muốn giết người vô tội như nàng, hắn thật sự có thể ra tay được sao? Hắn còn nói không thích Y Doanh Hương, không thích mà có thể vì nàng ta đi
giết người sao?
“Nàng…” Phong Noãn há miệng thở dốc, dù thế nào cũng không nói nên
lời. Lời Y Doanh Hương nói đều là sự thật, nhưng nguyên nhân cũng không phải hoàn toàn như vậy. Trên núi Hương Miểu quả thật hắn vì trong
lòng buồn chán, cũng bởi vì ghen. Việc hái hoa tặc đêm qua sở dĩ hắn
đứng ra nhận quả thật vì muốn bảo vệ nàng, nhưng hơn phân nửa nguyên
nhân là bởi vì hắn biết hái hoa tặc đó chính là Sắt Sắt, hắn không muốn
Dạ Vô Yên truy ra Sắt Sắt.
“Làm sao có thể như vậy, Hách Liên hoàng tử làm sao có thể làm ra
việc này? Ta không tin.” Sắt Sắt cong mô