
iện có trận pháp.
Trận pháp kia chính là được bố trí ở trong khu rừng trúc.
Sắt Sắt từng phá được trận pháp rừng trúc ở Tuyền Ki phủ, nhưng trận pháp trước mắt rõ ràng là nguy hiểm hơn so với rừng trúc sau vườn Tuyền Ki phủ rất nhiều. Dạ Vô Yên đại khái dùng nó để đề phòng hái hoa tặc
đột nhập vào, dù sao hắn cũng đã biết hái hoa tặc đêm đó không phải là
Phong Noãn.
Dạ Vô Yên đoán ra hái hoa tặc là Tiêm Tiêm công tử vì ánh mắt của
hắn vô cùng sắc bén, ngày đó ở Yên Chi lâu nàng chỉ dùng ám khí một lần, hắn liền đoán ra nàng là Tiêm Tiêm công tử, nên chuyện nàng dùng cánh
hoa làm ám khí, không lí gì hắn lại đoán không ra.
Chỉ là hắn không biết Tiêm Tiêm công tử chính là nàng mà thôi.
Sắt Sắt từng lấy vô số lí do để ra khỏi phủ, nhưng đều bị Kim tổng
quản cười tủm tỉm bắt nàng trở về, nói là vương gia hạ lệnh không cho
nàng ra khỏi phủ.
Sắt Sắt rốt cuộc hiểu được Dạ Vô Yên có ý muốn nàng ở lại Tuyền
vương phủ tịch mịch sống hết quãng đời còn lại, giống như hai cây đào
già trước cửa Đào Yêu viện, hết mùa xuân này đến mùa xuân khác, tịch
mịch nở hoa, cô độc sống quãng đời còn lại, để cho một thời thanh xuân
rực rỡ của mình ở trong Đào Yêu viện chậm rãi bị mốc meo, hư thối.
Đối với một trắc phi đã hồng hạnh vượt tường * ngoại tình* như nàng, Dạ Vô Yên tuyệt đối không có lí do đối đãi với nàng thật tình. Có lẽ
khi tâm huyết dâng trào sẽ đem nàng trở thành món đồ chơi để đùa giỡn,
mà Giang Sắt Sắt nàng dù chết đi cũng không nguyện làm món đồ chơi của
hắn.
Nếu như là nữ tử khác có lẽ sẽ liền chịu đựng vận mệnh như vậy, nhưng Giang Sắt Sắt nàng quyết không chấp nhận vận mệnh.
Nàng phải đi tìm Dạ Vô Yên, có một số việc vẫn nên nói rõ ràng thì tốt hơn.
Bóng đêm yên tĩnh, vầng trăng treo phía chân trời, không khí đầy
lạnh lẽo, gió đêm thổi lên nhè nhẹ, những bông hoa vừa chớm nở đưa hương thoang thoảng.
Sắt Sắt mang theo Tử Mê, bị vài tên thị vệ bám sát phía sau, dọc theo con đường nhỏ trải đá uốn lượn, đi về hướng Khuynh Dạ Cư. Ban ngày
Dạ Vô Yên cũng không ở trong phủ, hại nàng không thể không đi tìm hắn
vào ban đêm.
Trong thư phòng của Khuynh Dạ cư, ánh sáng dìu dịu theo cửa sổ chiếu ra.
Một thị nữ đi vào thông báo một tiếng sau đó liền đi tới mở tấm mành, mời Sắt Sắt vào.
Ánh sáng của chiếc đèn ngọc lưu ly chiếu sáng cả thư phòng, trong
phòng đặt một chiếc bàn thật lớn, trên bàn có giấy và bút mực , còn bày
ra một chiếc bình sứ xinh xắn có in hình mĩ nhân đuổi bướm, trong bình
sứ chỉ cắm hai cái khổng tước linh, nhiều màu sắc tươi sáng sặc sỡ, cực
kì mê hoặc diễm lệ. Bốn bên tường treo mấy bức tranh chữ của người nổi
tiếng, trên chiếc giá gỗ đàn đặt rất nhiều bộ sách, những thứ đồ bằng
ngọc cùng đồ cổ cũng không quá hai ba món. Đường đường là thư phòng của
vương gia nhưng nhìn qua cũng chỉ giống như thư phòng của một người
giàu có bình thường, không hề xa hoa chút nào.
Cảm giác gọn gàng tự nhiên này làm cho Sắt Sắt nhớ tới Minh Xuân Thủy.
Nhớ đến cái tên này trong lòng Sắt Sắt lại dâng lên một trận khó chịu, nhịn không được nhăn mặt nhíu mày.
Dạ Vô Yên đứng trước bàn, trong tay cầm một cây bút lông nhỏ, dường
như đang múa bút viết văn. Bên cạnh hắn là một nữ tử mặc áo quần xanh
đang nghiền mực, một nữ tử mặc áo quần hồng khác đang quạt cho hắn.
“Thiếp thân tham kiến vương gia!” Sắt Sắt nhẹ giọng nói, thản nhiên thi lễ.
“Ừ” Dạ Vô Yên không hề ngẩng đầu lên, chỉ thản nhiên lên tiếng, âm thanh không cao không thấp, nghe không ra cảm xúc của hắn.
Đôi mi thanh tú của Sắt Sắt hơi nhíu lại, dời bước hướng đến bên
người hắn, chỉ nhìn thấy tay hắn đang cầm bút lông múa bút trên mặt giấy Tuyên Thành.
Sắt Sắt đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy trên bàn bày ra một mảnh giấy Cô
Điền, nét bút của hắn phóng khoáng, hạ bút lúc mạnh mẽ lúc nhẹ nhàng,
lúc nhanh lúc chậm, khi thì thoáng đãng, khi thì dày đặc.
Lúc này, sắc mặc của hắn ôn hòa bình tĩnh, ánh mắt tao nhã dịu dàng, dường như tâm trí đều dồn hết vào bài văn trước mắt, cho dù nàng nói
chuyện gì với hắn phỏng chừng như hắn cũng không để vào lòng.
Sắt Sắt đơn giản không thèm nhắc lại, ánh mắt đuổi theo ống tay áo đang rơi xuống của hắn.
Những cánh hoa bay rải rác, màu mực đen nhàn nhạt thật tự nhiên miêu tả hình dáng của một đóa hoa sen.
Hắn không phải đang viết chữ mà là đang vẽ tranh.
Thật lâu sau hắn mới đem đầu bút mềm mại chấm vài điểm, sau đó hạ
bút, chăm chú ngắm nhìn kiệt tác của mình. *Yên ca tự sướng kìa *
Phong thái tràn đầy, một bông hoa giống như hoa sen nhưng cũng không
giống một loài bông hoa sen bình thường đang hiện lên trên giấy Tuyên
Thành. Nó trông giống hoa sen nhưng cây lại không giống lá sen. Hoa sen chính là nở trong nước, còn loại hoa này lại nở trên đỉnh núi phủ đầy
tuyết trắng. Theo nét vẽ trong bức họa có thể thấy được loài hoa này
xinh đẹp tuyệt mĩ, có phong thái vô cùng.
Sắt Sắt hơi nhíu mày, trong đầu lóe lên một cái tên, là Thiên Sơn Tuyết Liên.
Thiên Sơn Tuyết Liên là một loại dược thảo, không được xem là một
loài hoa, không biết vì sao Dạ Vô Yên lại vẽ một bông hoa Tuyết Liên.
Bất quá