Polly po-cket
Đạo Phi Thiên Hạ

Đạo Phi Thiên Hạ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 329601

Bình chọn: 8.00/10/960 lượt.

thực hiển nhiên, Dạ Vô Yên đối với bức họa Tuyết Liên của hắn vừa yêu quý vừa cực kì trân trọng yêu mến. Hắn duỗi ngón tay, cẩn thận

mơn trớn từng tấc từng tấc trên bông hoa Tuyết Liên, dường như muốn vào

chạm nhưng lại sợ ngón tay chạm vào sẽ hủy đi sắc thái của Tuyết Liên.

Lúc này vẻ mắt hắn chăm chú, đôi mắt phượng dịu dàng nhưng lại thâm

trầm, tựa như có thể nhấn chìm người khác.

Không phải bông hoa Tuyết Liên đã từng cứu mạng của hắn chứ? Trong lòng Sắt Sắt âm thầm mỉa mai.

“Vương gia, đóa Tuyết Liên này thật sự rất đẹp.” Thị nữ hầu hạ đứng một bên nhẹ giọng tán thưởng.

“Đẹp vẫn chưa phải là tất cả, Tuyết Liên là một loại hoa sen mọc trên tuyết, là một loại hoa quý nở trên đỉnh núi cao được tuyết trắng bao

phủ, có thể ngạo tuyết dầm sương, còn là một loại kì dược quý báu, cái

bổn vương thưởng thức nhất chính là phẩm chất ngạo tuyết dầm sương của nàng.” Dạ Vô Yên trầm giọng nói.

Sắt Sắt cong môi cười yếu ớt, chỉ là một bông Tuyết Liên thôi, đáng

giá để hắn trân trọng yêu thương như vậy sao? Hay là trong đó còn có

ngụ ý gì khác? Hay người hắn quyến luyến hâm mộ là một Tiên Tử Tuyết

Liên? Nhớ tới Y Doanh Hương ngày ấy từng nói, người trong lòng hắn là

một tiên nữ, sẽ không thật sự là một tiên nữ chứ?!

“Ngươi cười cái gì?” Dạ Vô Yên chú ý thấy bên môi Sắt Sắt hình như có một nụ cười vô ý, lạnh giọng hỏi.

“Tuyết Liên có thể nở trên đỉnh núi ngạo tuyết dầm sương, mà Thanh

Liên lại có thể chống chọi với nắng nóng, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi

bùn, nở rộ trên mặt nước. Ngạo tuyết dầm sương cũng thế, ở trong bùn mà không nhiễm bùn cũng thế, chẳng qua đều chỉ là thuộc tính riêng của mội loại rễ mà thôi. Nếu đem nước trong hồ chuyển thành băng tuyết sẽ khó

có thể sống được, cũng giống vậy, nếu đem Tuyết Liên chuyển qua nước hồ

niềm Nam nó cũng sẽ chết.” Sắt Sắt không chớp mắt nói thản nhiên .

Mắt Dạ Vô Yên trở nên tà mị, hiển nhiên không ngờ Sắt Sắt sẽ nói ra những lời đó.

“Lời nói thẳng thắn nhưng thật ra cũng có vài phần đạo lí. Chẳng qua bổn vương xưa nay vẫn chỉ yêu hoa sen trong băng tuyết, không có hứng

thú với cái gì hoa sen thanh nhã gần bùn mà chẵng hôi tanh mùi bùn.” Dạ

Vô Yên cười nhẹ nói, trong lời nói ẩn chứa sự tức giận.

Sắt Sắt cười nhẹ, không thương cũng sẽ không yêu, hắn đang tức giận sao?

“Thiếp hôm nay đến là để cầu xin vương gia thả thiếp ra khỏi phủ.” Sắt Sắt mở miệng nói gọn gàng dứt khoát.

Dạ Vô Yên ra lệnh cho thị nữ đem bức họa cất cẩn thận , sau đó vỗ tay bảo các nàng lui ra.

Hắn quay đầu, ánh mắt đen sâu thẳm dừng trên người Sắt Sắt.

Áo quần thanh nhã như nước,dung mạo thanh lệ tuyệt sắc, khóe môi hàm

chứa ý cười tao nhã, trên áo không có trang sức sặc sỡ quá đáng, nhìn

qua rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại thoát tục vô cùng.

“Ngươi vẫn hy vọng có thể rời khỏi nơi này như vậy sao?” Hắn hé mắt, khóe môi nhợt nhạt chợt sẵng giọng, sắc mặt giận dữ.

Sắt Sắt tự giễu cười nói: “Chẳng lẽ đã trải qua chuyện mị dược vương

gia vẫn còn hy vọng thiếp ở lại trong phủ, không sợ lại thêm một lần…”

“Câm miệng!” Sắc mặt Dạ Vô Yên đột nhiên có vài phần ủ dột, ánh mắt sâu u ám đang bị lửa giận thiêu đốt .

“Giang Sắt Sắt, ngươi cảm thấy hổ thẹn hay không, lời như vậy mà

ngươi cũng có thể nói ra được sao.” Dạ Vô Yên tức giận nói, âm thanh

lạnh lùng quyết liệt.

“Sự tình cũng đã làm, còn sợ gì không dám nói ra. Nếu Giang Sắt Sắt

ta ở trong mắt ngươi là một nữ tử không có liêm sỉ vậy xin vương gia

hãy để cho nữ tử không có liêm sỉ như ta rời đi.” Sắt Sắt vẫn giữ một

nụ cười trong trẻo nhè nhẹ như trước.

Dạ Vô Yên nhìn nụ cười nhẹ trên mặt nàng trong lòng bỗng nhiên bị kiềm hãm, nàng cao hứng muốn rời khỏi đây như vậy sao?

“Ngươi còn cười được?” Hắn bỗng nhiên cúi người, ngón tay thon dài nắm lấy cằm của nàng.

Tay hắn hơi dùng sức, một trận đau đớn ập tới, Sắt Sắt cắn chặt răng, trong đôi mắt thanh lệ không hề có một gợn sóng sợ hãi.

Hắn rốt cuộc cũng nổi giận rồi, chuyện này chứng tỏ điều gì, là hắn để ý đến nàng sao? Sắt Sắt cũng không tự mình đa tình như vậy, đó chẳng qua là vì tôn nghiêm của một nam nhân như hắn đang bị hạ thấp mà thôi.

Sự bình tĩnh cùng thong dong của Sắt Sắt làm cho khuôn mặt tuấn mĩ của Dạ Vô Yên dâng lên một cảm xúc , dao động.

“Ngươi muốn rời khỏi phủ để đi tìm nam nhân kia của ngươi sao?” Hắn

gằn từng tiếng không lưu tình chút nào, lạnh giọng hỏi *ca đang ghen

rồi ^0^*

“Phải thì sao mà không phải thì sao?” Sắt Sắt nở nụ cười trong trẻo

gian xảo, đáy mắt cũng là một vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Hắn bỗng nhiên buông cằm nàng ra, lạnh lùng nói: “Ngươi có tin không, ta có thể giết hắn!”

Sắt Sắt lạnh lùng bỡn cợt nói: “Giết hắn? Đây là đại biểu cho điều gì , tranh giành tình nhân sao? Chẳng lẽ vương gia lại thích thiếp thân ?”

Dạ Vô Yên nghe vậy, thân mình chợt cứng đờ, ánh mắt sâu u ám hiện lên một sự dao động.

“Vương gia sao lại phải làm như thế. Chẳng lẽ ngài không hy vọng ta

rời đi hay sao? Nếu như ngài thấy việc ta rời đi sẽ làm hao tổn thanh

danh của ngài thì ta có thể lặng lẽ rời đi, cũng có thể nói với cha ta

làm bộ nh