
p tục đi tìm phụ thân.
Mà Mộ Dung Dật Phong lại ra một quyết định trọng đại: hắn muốn đi theo Đào Yêu.
“Đào Yêu người ta phải đi làm chính sự, ngươi đi mò mẫm lăn lộn cái gì?” Ngũ nương khinh bỉ: “Trở về Mộ Dung gia các ngươi đổi quần áo đi, mỗi ngày đều là màu trắng, nhìn thật khó giặt.”
“Ta đi giúp đỡ Đào Yêu tìm cha nàng.” Mộ Dung Dật Phong để bụng lời của Ngũ nương chút nào: “Hơn nữa, Đào Yêu cũng không nói gì… Đào Yêu, ý nàng sao?”
Đào Yêu trên dưới đánh giá Mộ Dung Dật Phong một lần: “Ngươi quả thật nên đổi quần áo .”
Mộ Dung Dật Phong: “…”
Trần Đại Chí khuyên nhủ: “Đào Yêu, trên đường có thêm người chiếu cố cũng tốt, tứ hải đều là huynh đệ.”
Đào Yêu yên lặng biết, nói: “Chẳng qua là, ngươi quá phô trương.”
Mộ Dung Dật Phong lập tức ngoắc Vân thúc, kề sát tai lão nối: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Vân thúc gật đầu, cũng nhỏ giọng trả lời: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Mộ Dung Dật Phong đỏ mặt, tiếp tục nói: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Vân thúc ánh mắt tràn đầy khích lệ: “Tích tích tích tích tích tích tích tích tích tích.”
Đào Yêu, Ngũ nương, Trần Đại Chí: “…”
Rốt cục, hai người cũng nói xong, Vân thúc chắp chắp tay: “Các vị, sau này còn gặp lại.” Sau đó, liền mang theo một đám tráng hán gã sai vặt, cùng với gia cụ, sàng đan, màn che, trà cụ,trở về phủ.
Ngũ nương và Trần Đại Chí mắt choáng váng: “Ngươi để cho bọn họ trở về?”
Mộ Dung Dật Phong lấy ra quạt, nhẹ nhàng mà phe phẩy, mái tóc và áo đều lẳng lặng phiêu động.
Hắn nhìn Đào Yêu, khẽ mỉm cười, mi thanh mục tú, thật là tuấn nhã: “Đào Yêu, từ hôm nay trở đi, ta một mình đi theo nàng.”
Đám người ngồi trên xe ngựa hồi phủ, đoàn người yên, nhưng vẫn nghĩ tới tâm sự của mình.
Vân thúc ( dáng vẻ trung thành ): Thiếu gia nhà chúng ta võ công cao cường, thiếu niên anh tuấn, thiên văn địa lý, không chỗ nào không biết, quả thực là trăm năm khó gặp, Đào Yêu cô nương không được bao lâu sẽ bị rung động, sau bọn họ sẽ lăn qua lăn lại trên giường, chờ gạo sống nấu thành cơm chín xong, sinh hạ tiểu thiếu gia, chờ tiểu thiếu gia sau khi lớn lên, trở thành một người võ công cao cường, thiếu niên anh tuấn, thiên văn địa lý, không chỗ nào không biết, quả thực là nam nhi trăm năm khó gặp, sau lại gặp một vị cô nương khác, lăn lăn lăn…( =)) )
Tráng hán Giáp ( dáng vẻ tức giận): thật sự là quá không công bằng, cao trào cũng kết thúc, ta đến tên cũng chưa có! Tại sao?! Tại sao?! Tại sao?!
Gã sai vặt Ất ( ai oán ): Vốn chờ Thiếu gia rời khỏi đó, không còn ai cản đường, ta sẽ xinh đẹp một chút, nhưng vì sao soi vào gương, lại vẫn xấu như vậy? Cha của ta ơi, sao sinh ra ta lại xấu như vậy? !
Tráng hán Bính ( bát quái): những ngày qua, tình cảm của mọi người cũng rất phát triển, Trần Bộ đầu và Ngũ nương gạo sống nấu thành cơm chín, bất đắc dĩ ở chung một chỗ, cho nên Đào Yêu cô nương liền chảy nước mắt rời khỏi Trần Bộ đầu, Vân thúc và thiếu gia bỗng nhiên động tình với nhau, đáng tiếc này tình yêu này không được chấp nhận, chỉ có thể dứt khoát chặt đứt, thiếu gia vì vậy trốn đi, Vân thúc đã từng có gút mắc tình cảm, dĩ nhiên cầu mong nàng tìm được áng mây ngũ vị của đời mình.
Gã sai vặt Đinh ( xuân tâm thầm kêu khóc ): Thiếu gia, ta không muốn phải rời khỏi ngài! ! Nguyệt lão, ta hận ngươi!
Edit: Nguyệt Kỳ Nhi
Beta: Nhã Vy
__________________________________________________
Cáo biệt Sài gia trấn, Đào Yêu vàMộ Dung Dật Phong tiếp theo tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Bạch Chí Quang.
Nhắc tới Bạch Chí Quang liền không thể không nhắc Bạch Nhận Đường.
Ở Đồng Thành, Bạch Nhận Đường từng là võ quán số một số hai trên giang hồ, bởi vì liên tục xảy ra hai giới võ lâm Minh Chủ, nhất thời thanh danh lan truyền rộng. Nhưng mười năm trước, quán chủ tuyên bố bế quan, sau đó danh tiếng của Bạch Nhận Đường liền xuống dốc không phanh.
Mà vị bế quan quán chủ kia, chính là Bạch Chí Quang.
Đồng thời, cũng là phụ thân hư hư thực thực của Đào Yêu.
Qua thời gian sáu ngày, bọn họ đã tới Đồng Thành.
Đồng Thành bởi vì là tuyến giao thông quan trọng, phố xá phồn hoa, dân cư đông đảo.
Lúc Đào Yêu đến nơi, đúng lúc là ban ngày, trên đường ngựa xe như nước, đám người qua lại không dứt.
Hai người chen chúc trong dòng người, từ từ bước đi thong thả.
Đào Yêu chuyên tâm tìm khách điếm thích hợp để ở, mà Mộ Dung Dật Phong lại nhanh chóng tụng bảng cửu chương trong lòng: cơ hội tới, lấy cớ bây giờ nhiều người, sợ hai người lạc nhau, nhân cơ hội dắt tay Đào Yêu, để cho quan hệ của bọn họ càng tiến một bước. Không sai, Mộ Dung Dật Phong, muốn chủ động, chủ động~!
Cho nên, Mộ Dung Dật Phong sâu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, đưa tay, nắm được một cái tay.
Quá, quá, quá kích động ! Đào Yêu tay trong tay với mình… Không quá giống trong mộng.
Hả, Đào Yêu không phải là rất gầy sao? Làm sao cái tay này lại nhưng nhiều thịt như vậy? Hơn nữa, đầu ngón tay vừa thô vừa ngắn?
Mộ Dung Dật Phong nghi ngờ mở mắt ra, đợi thấy rõ chân tướng, hai sợi tóc trên trán hắn toàn bộ dựng đnưgs.
Đào Yêu đã đi ở phía trước, mà trư