
n nổi giận: “Ta lặp lại lần nữa, ta không phải là đoạn tụ!”
Nàng kia khoát khoát tay, không muốn dây dưa với hắn nữa: “Được rồi, trước hết mời ta ăn một bữa, coi như là bồi tội.”
Không có biện pháp, trúng phải kiếp nạn này, Mộ Dung Dật Phong chỉ đành phải mang theo nàng lên trên gian nhà lầu, mời nàng ăn cơm.
Ăn món ngon, vị nữ tử này dần dần tiêu tan tức giận , nói cho bọn họ biết mình là Liễu Tiểu Ngâm.
“Ngươi tại sao mong đợi vị công tử mới vừa rồi kia đùa giỡn ngươi?”Đào Yêu hỏi.
“Mới vừa rồi là Bạch gia Nhị công tử, ta là mong bị Bạch gia đại công tử đùa giỡn.” Liễu Tiểu Ngâm đáp.
“Ngươi không có việc gì làm hay sao mà lại muốn bị người ta đùa giỡn?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
“Bạch gia đại công tử không phải là người khác.” Liễu Tiểu Ngâm để đũa xuống, lấy tay chống đỡ cằm, trong mắt lòe lòe tỏa sáng:“Hắn là nam nhân hoàn mỹ nhất thiên hạ: nhã nhặn lịch sự, võ công cao cường, tâm địa thiện lương, cũng không đi kỹ viện, không đi sòng bạc…”
Mộ Dung Dật Phong cau mày: “Đây không phải là đang nói ta sao.”
Đào Yêu: “…”
Liễu Tiểu Ngâm tiếp tục nói: “Hắn mỗi ngày mặt trời mọc thì thức dậy, mặt trời lặn thì ngủ, cuộc sống có quy luật, chưa bao giờ táo bón…”
Đào Yêu: “Điểm này cũng rất giống ngươi.”
Mộ Dung Dật Phong: “…”
Liễu Tiểu Ngâm nhấp ngụm nước, làm ra tổng kết: “Tóm lại, hắn là phu quân ta tha thiết ước mơ.”
“Ngươi muốn gả cho Bạch đại công tử, tại sao còn muốn câu dẫn Bạch nhị công tử?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
“Bởi vì Bạch đại công tử chưa bao giờ xuất phủ, cho nên chỉ có ta chủ động tiến vào. Nhưng Bạch phủ quản lý rất nghiêm, ngay cả người hầu đều là gia nô nuôi từ nhỏ, căn bản là giống như tay không vá trứng gà, ta đút lót cũng vào không được.
Sau cùng, ta rốt cục hỏi thăm được Bạch gia Nhị công tử hoàn toàn trái ngược ca ca của hắn: thô lỗ bạo lực, võ công kém cỏi, tâm địa ác độc, mỗi ngày đều vào kỹ viện, lúc nào cũng đi sòng bạc, mỗi ngày mặt trời lặn thức dậy, mặt trời mọc thì ngủ, cuộc sống vô quy luật, mỗi ngày đều táo bón…”
Mộ Dung Dật Phong nhỏ giọng hỏi: “Nàng ta sao lại có hứng thú với chuyện người khác bị táo bón như vậy?”
Đào Yêu suy nghĩ một chút: “Có thể nhà nàng bán bã đậu.”
Mộ Dung Dật Phong gật đầu: “Có lý.”
“Cho nên căn bản Bạch nhị công tử chính là một ác bá. Có câu nói, cường đoạt dân nữ mỗi ngày tất sẽ có kiến thức cơ bản, cho nên, ta hao tổn tâm huyết, giả trang thành nữ cô nhi, ở chỗ này chờ hắn tới đùa giỡn.
Đương nhiên là, ta trong nhu nhược có phản kháng, khiến cho hắn muốn ngừng mà không được, cho nên, hắn thú tính nổi lên, kéo ta về trong phủ. Chỉ cần vừa vào Bạch phủ, ta liền có một cước đá trúng chim nhỏ của hắn, thừa dịp hắn nước mắt văng khắp nơi, thời điểm hắn lăn lộn, căn cứ lộ tuyến lúc trước dò xét, chạy đến trước gót chân Bạch đại công tử, buồn bã kể tình cảnh của mình bi thảm gặp gỡ, than thở khóc lóc như hoa lê dưới mưa, thấy ta liễu yếu đào tơ, Bạch đại công tử tâm tư vốn mềm mại như hoa, đương nhiên lúc này nhất định hóa thành Xuân Thủy.
Sau đó, hắn sẽ thương tiếc ta, lưu ta lại trong phủ. Tiếp theo đó, ta sẽ xuất ra tất cả vốn liếng may quần áo cho hắn, nấu canh cho hắn, mài mực cho hắn, thổi tiêu cho hắn… Họ Mộ Dung, thu hồi vẻ mặt cười quái dị của ngươi đi, không cho phép hiểu sai ! Cuối cùng, ta nhân thời cơ chín muồi, sẽ nói cho hắn biết ta phải đi. Lúc này Bạch đại công tử đã nảy sinh tình cảm nóng bỏng với ta, hắn sẽ cầm tay ta thật chặt, cầu xin ta lưu lại làm đương gia chủ mẫu của Bạch gia, làm nương tử của hắn.
Vì hắn khẩn cầu quá thành khẩn, ta chỉ có thể đáp ứng, một tháng sau,chúng ta sẽ thành hôn, đêm hôm đó, hắn hát, ta thổi tiêu, chúng ta cùng Vu Sơn mây mưa, cùng hưởng cá nước thân mật, trở thành một đôi thần tiên quyến lữ mà thế nhân ao ước … Nhưng là.” Liễu Tiểu Ngâm hút hút nước miếng, khẽ nheo mắt lại:“Nhưng mà, có một người lại xen vào việc của người khác, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của ta!”
Mộ Dung Dật Phong cúi đầu in thin thít, giả bộ không nghe thấy.
Liễu Tiểu Ngâm níu lấy vạt áo của hắn, ác thanh ác khí nói: “Bất kể thế nào, họ Mộ Dung, ngươi phải giúp ta đi vào! Có Nghe Thấy Không? !”
“Gấp gáp hại thân.” Mộ Dung Dật Phong giữ y phục, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì: “Đúng rồi, ngươi mới vừa nói Bạch gia, là người Bạch gia?”
“Ngươi từ nông thôn tới hả?” Liễu Tiểu Ngâm khinh bỉ: “Đồng Thành chỉ có một Bạch gia, đương nhiên là Bạch gia mở Bạch Nhận Đường võ quán kia.”
Mộ Dung Dật Phong sâu hít sâu một hơi: “Đào Yêu, ta mới đánh đệ đệ của nàng.”
“Đệ đệ?” Liễu Tiểu Ngâm tỉnh ngộ lại: “Đào Yêu là cô em chồng của ta?”
“Còn chưa xác định, chẳng qua là có khả năng này.” Mộ Dung Dật Phong khuyên nàng đừng quá kích động: “Chúng ta lần này là tới tra rõ chân tướng, ngày mai sẽ đi Bạch gia bái phỏng Bạch Chí Quang.”
“Nhưng Bạch Chí Quang, chính là cha chồng tương lai của ta, mười năm trước đã bế quan, đoán chừng các ngươi sẽ không được ông.” Liễu Tiểu Ngâm nói.
“Vậy chúng ta chỉ có thể đi bái phỏng Bạch đại công tử, đúng rồi, hắn tên gì?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.
“Đại danh là Bạch Trúc Ngữ, nhũ danh Ngữ Ngữ, đương nhiên nhũ