
vào tay tôi. Tôi cảm thấy rân rân, dường như
đang bị những tia mắt của ông sờ vào khắp người mình vậy.
Thằng bé đen trũi đã chạy xuống mé sông, mò
vào thuyền cầm lên chai rượu tổ bố và cái bát sành to tướng.
Đám đàn ông nhịp nhịp đùi, vung tay lên nhao
nhao:
- Nào, chúng ta mừng cho
bác Hai.
- Vô tửu bất thành lễ!
- Lễ gì vậy?
- Lễ ra mắt của chú bé
này... Chúng ta đều cùng họ "lênh đênh".
Cả ông cụ già bán rắn rót rượu ra bát, đưa mắt
hỏi tôi:
- Nhấp môi một tí, được chứ.
Tôi cười và lắc đầu. Ông nâng bát rượu lên,
tợp một ngụm nhỏ (Theo tục lệ vùng này bao giờ chủ mời cũng uống trước để chứng
tỏ trong rượu không có độc) rồi trao chuyền tay cho những người ngồi quanh đống
lửa.
Thằng Cò - tôi còn nhớ tên nó trong lần gặp
trước, cầm tay tôi kéo lại gần nó. Nó rủ rỉ nói vào tai tôi:
- Mày ăn gì chưa.
- Ăn rồi - tôi đáp.
- Có rùa vàng ngon lắm?
Còn mấy con dưới thuyền. Chốc nữa nướng cho mày ăn.
Vừa lúc đó, con chó bỗng chồm lên sủa oang
oang. Trong tiếng chó sủa dữ dội bất thình lình, tôi nghe có tiếng con vật gì
kêu "ché... ét... ché... ét " ở ngoài bóng tối.
- A ha, Võ Tòng? Cả tháng
nay không gặp!
Một người đàn ông búng đầu ngón tay canh cách
vào cổ chai rượu, lắc lắc đôi vai, khề khà hát:
“Võ Tòng mà đả hổ
Tại Kiến Dương Cang
Gặp anh thời giữa đàng...
"
Con chó nhe nanh, lông
gáy dựng lên, hai chân trước chồm chồm ra bóng tối sủa dữ dội.
- Luốc? Yên nào?
Ông cụ già quát một tiếng. Con chó săn tiu
nghỉu lùi lại ngoan ngoãn nằm xuống bên chân chủ.
Tôi nắm chặt tay thằng Cò, hãi quá. Một người
đàn ông cổ lộ hầu, đen như cột nhà cháy, cởi trần, cao cao lêu nghêu đang hiện ra
trong ánh lửa. Hai hố mắt ông ta sâu hoắm, và từ trong đáy hố sâu thẳm đó, một
cặp tròng mắt trắng dã, long qua long lại, sắc như dao. Mái tóc hung hung như
bờm ngựa phủ dài xuống gáy. Bộ ngực chắc nịch của ông ta ướt đẫm mồ hôi. Dưới
lớp mồ hôi bóng như mỡ đó, có hình một con rồng cuộn khúc xanh lè thích chàm
bằng những nét tinh vi, phập phồng theo hơi thở của ông ta. Con rồng xanh vươn
vây ôm chặt một quả tim, giữa có những chữ gì lấp loáng mồ hôi trông không rõ.
Chỗ gò má bên phải, năm cáí sẹo dài sả xuống từ thái dương vắt đến cổ, như đầu
móng cọp cào. Một con gì giống như khỉ, hai tay dài nguều ngào, sắc lông đen
tuyền, chỉ trừ chỗ hai gò má là có mọc hai chòm lông trắng, đang ngồi vắt vẻo
trên vai con người kinh dị ấy.
- Lâu nay có làm dược con thịt nào khá không,
ông chúa sơn lâm? - Một người quay mặt ra, hỏi.
Người đàn ông mới đến thở phào một tiếng, thả
con vật xuống đất, tháo cánh nỏ đeo bên lưng ra, ngồi vào bên đống lửa nói
trống không:
- Tàm tạm vài con heo rừng. Hơn tháng nay còn
phơi cái da beo đóng mốc ở lều. Tây đánh gần tới, thiên hạ chạy tứ tán, bán cho
ai?
- Làm một hớp rượu đón gió đi, chú! - Ông cụ
già bán rắn nghếch râu lên mời.
- Không bán được da thì ta phơi thịt nhậu. Lo
gì.
- Bảo Tiểu đồng hầu rượu xem? Cho nó hầu rượu
đi, Võ Tòng!.
Võ Tòng búng vào miệng bát một cái, tức thời
con vật đưa hai tay dài nguều ngào ra bưng cái bát nâng lên ngang mặt lắc lư đi
đến chìa ra trước mặt ông cụ già ông cụ già cầm chai róc thêm rượu vào đầy bát
và hất hàm về phía Võ Tòng.
Tôi hỏi thằng Cò:
- Con gì lạ vậy?
- Con vượn bạc má. Khôn
lắm. Nó tên là Tiểu Đồng.
Thằng
Cò cứ ngó chăm chăm vào con vật, coi bộ thích lắm. Con vượn bạc má đứng thẳng
hai chân sau lên như người. Hai tay nó bưng bát rượu đi thẳng đến chỗ Võ Tòng,
đưa lên mời chủ. Tiểu Đồng nhe răng kêu "ché... ét, ché...ét", rồi
bắt đầu đi vòng quanh đống lửa mời rượu từng người. Con chó săn gừ từ mấy
tiếng, vì sợ chủ nên phải nằm yên chứ coi bộ như nó chỉ chực chạy ra cắn một
miếng vào đùi con vượn thì mới hả. Đến chỗ hai người đàn bà mặc quần áo đen,
Tiểu Đồng nghiêng dầu cúi xuống chào, làm cho những người đàn ông thích chí
cười rộ lên. Hai người đàn bà lắc đầu quầy quậy, xua tay từ chối, nhưng con
vượn bạc má không chịu đi, cứ đứng giậm chân kêu "Ché~ét, ché...ét".
Cho đến khi mỗi bà phải cầm bát rượu lên nhấp môi một ít, Tiểu Đồng mới chịu
bưng bát đi mời người khác.
- Chú
định đi đâu mà thả ngược lên vùng này vậy? - Ông cụ già bán rắn hỏi Võ Tòng.
- Quần
áo rách hết rồi. Nghe Tây sắp đến, đi đón kiếm một bộ ka-ki mặc chơi. - Võ Tòng
đáp chậm rãi.
Một
người đàn ông vỗ tay đánh bốp:
-
Này? Lấy được súng về bán cho anh em đi săn kiếm thịt ăn với nhé?
Võ
Tòng nhếch môi cười. Những vết sẹo ở gò má bên phải nhăn nhúm lại, thấy rất dễ
sợ.
- Súng để bắn giặc chứ có súng đâu thừa mà đi săn!
- Nhất
định là tôi sẽ kiếm được. Chỉ lấy quần áo thôi. Còn súng thì phải để cho anh em
tự vệ chứ.
Chợt
thấy tôi gật đầu tỏ ý đồng tình, Võ Tòng dừng lại chỉ vào tôi:
- Chú bé này, xem không phải là người cánh ta?
Ông
cụ già bán rắn gật gù, thò tay cầm một cái que khô cời vào đống lửa:
- Nhưng
nó sẽ là người cánh ta. Chốc nữa, tôi sẽ đưa nó theo tôi... Bà nhà tôi hẳn là
phải mừng lắm?
Một bầy chim đêm bay vút qua trên đầu chúng tôi.
Tiếng đập cánh rào rào mất hút trong vòm trời