
ạo thành sự so sánh nổi bật.
“Rất ngon, em chưa từng ăn qua món cơm bò bít tết nào tuyệt như vậy!
Bác Lưu nói đúng thật, chị dâu, chị đúng là tay lành nghề!” Lãnh Vũ
Trách giống tên lắm mồm vừa ăn vừa ca ngợi món ăn ngon tuyệt, “Oa, vị cá hun này rất vừa, em lần đầu tiên thấy nhà mình cũng có thể làm món cá
hun, không ngờ lá trà xanh thêm đường thành được món cá hun, chị dâu,
tới đây, chị cũng ăn một miếng đi.”
“Ừ, cảm ơn!” Tiếu Trác vừa cẩn thận nhìn sắc mặt tái mét của Lãnh Vũ
Hiên, vừa giơ cao đũa, tránh dính phải nước bọt bắn tung tóe của tên lắm mồm đó.
“Lãnh Vũ Trách, cậu ma chết đói đầu thai à!” Cuối cũng, Lãnh Vũ Hiên
không thể nhịn được, thành thật mà nói tài nghệ của Tiếu Trác thực sự
không tồi, Lãnh Vũ Trách khoa trương ca ngợi, anh cũng miễn cưỡng phải
nghe, chỉ là tên mồm heo này bận rộn, tay cũng không rỗi, còn một đĩa
thận heo xào, nhìn đã thấy toàn bộ bị nó gắp hết rồi!
“Đừng có keo kiệt mà, ông anh! Ngày mai em phải về Anh rồi, lần sau
vẫn chưa biết lúc nào mới có thể thưởng thức tài nghệ của chị dâu, anh
ngày nào chả giữ tay nghề cao của chị dâu ở bên, giành gì với em chứ!”
Tranh luận, ăn cơm tối xong, Tiếu Trác hiền lành thu dọn bàn ăn, quan tâm bưng lên chút trà hoa quả cho hai người đàn ông trong phòng khách,
sau đó biết điều nhường lại không gian cho hai thiếu gia nhà họ Lãnh.
“Ông anh à, em cảm thấy anh giống quân vương thời cổ, phi tần mang
trà xong phải làm động tác cúi chào rút lui. Anh quá đáng với chị dâu
rồi,” Lãnh Vũ Trách ra sức ăn dâu. (Jini: Đồ tham ăn, he he)
“Không liên quan tới cậu.” Lãnh Vũ Hiên thanh nhã uống ngụm trà hoa cúc, no quá, mùi vị của cơm bò bít tết thật ngon.
“Người phụ nữ như chị dâu không nhiều, đừng không quý trọng vận may
của mình, quay đầu lại, lúc chị dâu đã rời xa anh, anh sẽ hồi tưởng lại
ưu điểm của chị dâu hàng ngày, oán hận mình không biết trân trọng hạnh
phúc, cuối cùng buồn rầu mà chết.”
“Đừng có quan tâm việc không liên quan tới mình.” Không để ý tới lời
lải nhải của cậu em, anh tiếp tục đọc báo, người phụ nữ ngốc nghếch này, nếu anh đuổi cô đi, cô cũng sẽ không đi. Đáng cười là cô còn vờ tha để
lạt mềm buộc chặt nêu ra việc ly hôn với anh, còn mơ mộng hão huyền làm
như vậy có thể đạt được ánh mắt thân thiện của anh.
“Em cũng chỉ nói đến vậy, anh tự suy nghĩ đi nhé. Tuy em nói rất
nhiều lần, nhưng em vẫn phải nói lại lần nữa cho anh nghe, người có tình cảm mến mộ trong lòng tiếp xúc lâu sẽ phát hiện ra khuyết điểm của đối
phương, bởi vì cả hai quá hy vọng đối phương hoàn mỹ; cũng vậy, người
trong lòng chứa sự căm ghét tiếp xúc lâu cũng sẽ phát hiện ra ưu điểm
của đối phương, bởi vì khuyết điểm của con người có hạn, đợi khi không
tìm thấy khuyết điểm, chú ý chỉ còn là ưu điểm của đối phương, Đừng đợi
tới khi không thể xoay chuyển mà dùng quãng đời còn lại của bản thân hồi tưởng ưu điểm của một người!”
Lãnh Vũ Trách ném những lời bị cậu nói tới nhừ ra, rồi đứng lên rời phòng khách.
“Thần kinh!” Lãnh Vũ Hiên nói ngang quay đầu đi, có một góc trong tim bị dao động, anh đã nhìn thấy ưu điểm của Tiếu Trác, nhưng ưu điểm của
cô ấy đã giấu tận sâu thẳm trong tim anh rồi ư? Không, anh không thể nhẹ tay, Tiếu gia nợ anh, không phải cái gọi là ưu điểm có thể xóa hết
được!
Nhìn xuyên qua cửa sổ phòng ngủ, nhờ vào màu trắng bạc của bầu trời
và sự êm dịu của ánh đèn, Tiếu Trác thưởng thức màu xanh mướt trong vườn hoa tầng dưới Lãnh trạch. Khóe miệng cô nở nụ cười, đêm xuân muộn lại
mê hoặc người như vậy! Kết hôn với Lãnh Vũ Hiên được 1 năm rồi, trong
thời gian đó cô “xỉu” tới chục lần; “Khóc không ra nước mắt” hàng trăm
lần; bị mắng “vô số lần”, có thể nói vai diễn người phụ nữ bị ruồng bỏ
rất sắc sảo. Ôi, không biết trước khi mùa xuân qua đi, cô có thể kết
thúc cuộc hôn nhân sai lầm này không, để bản thân có thể có được một mùa xuân không ràng buộc!
Tiếng khởi động xe từ xa vọng lại thu hút ánh nhìn của cô, người chủ
Lãnh gia lái chiếc Mec đã trở về rồi. Chú ý thấy bên cạnh ghế lái xe có
một nhúm đỏ lắc lư, Tiếu Trác bước tới cạnh bàn cầm điện thoại bấm số,
“Anh, “gió đông” hình như đến gần rồi!” Cúp điện thoại cô phấn khởi nở
nụ cười nơi khóe miệng, nhanh bước khỏi phòng đi đón chồng cô – Lãnh Vũ
Hiên.
Tới phòng khách tầng một, Tiếu Trác dừng chân. Chồng cô cùng với một
cô gái trang điểm hợp thời trang ôm ôm ấp ấp bước tới trước mặt cô. Cô
chỉ giữ nét mặt vô cảm trong một giây rồi trước khi Lãnh Vũ Hiên phát
hiện ra, liền đổi sang vẻ con tim tan nát, đôi mắt không giọt lệ ai oán
nhìn chồng mình và kẻ thứ ba diêm dúa lòe loẹt, khiến người khách tưởng
lầm cô đau khổ tới mức không khóc nổi.
“Trợ lý mới của tôi – Mary tối nay ở đây!” Anh cười quái đản với
người vợ bị đánh một đòn nặng trước mặt, rất mãn nguyện thưởng thức vẻ
con tim tan nát của cô.
“Hi, chào buổi tối!” Mary – loại bạch tuộc dán vào người Lãnh Vũ Hiên khiêu khích vị Lãnh phu nhân “đau khổ tột cùng.”
“Đừng ngẩn ra! Đi gọi bác Lưu chuẩn bị bữa tối!” Anh thân mật ôm
Mary, không thèm quan tâm, rít nhỏ với Tiếu Trác đang đứng trong