
tiến hóa thành người đàn ông của gia đình, “vâng, tổng giám đốc! Xin lỗi phu
nhân!” Đợi lát nhất định phải tới phòng thư ký tám chuyện mới được.
“Thật là khách hiếm, bà xã, em có thể tới thăm, anh thật cảm động
quá!” Lãnh Vũ Hiên cười nhìn Tiếu Trác tức giận phừng phừng, “uống chút
gì nhé?”
“Uống máu anh!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
“Được thôi, có thêm sữa không?” Anh lấy cà chua ép trong tủ lạnh đổ
vào cốc thủy tinh. Kỳ lạ, rốt cuộc động tác nhỏ nào của mình đã bị bà xã phát hiện nhỉ? Lãnh Vũ Hiên gãi cằm suy nghĩ.
“Cho em uống viên vitamin!” Khi thu dọn đồ đạc, thuốc tránh thai rơi ra, cô còn không biết mình bị lừa.
“Đừng có hung dữ như vậy, nói không chừng trong bụng em đã có cục cưng rồi, phải chú ý dưỡng thai lúc đầu, bà xã ạ!”
“Em phun cả mặt anh sinh tố mướp đắng! Anh là đồ tiểu nhân bỉ ổi, em phải chửi rủa anh thành con cóc!”
“A…a…..a… ách… ôi … a——” Tiếng nói của Tiếu Trác vừa rớt xuống, Lãnh
Vũ Hiên liền ôm cơ thể ra vẻ đau đớn cực độ, đồng thời sau khi kêu thảm, nằm lênphiến đá cẩm thạch.
“Coọc, Coọc, Coọc” Tiếp theo Lãnh Vũ Hiên từ đất bò lên, có phần làm
giống con cóc nhảy nhảy lên, “cô vợ xinh đẹp của cóc, coọc, coọc, tới
giờ ăn trưa rồi, em muốn ăn gì? Coọc, cọoc, cóc mời, coọc, coọc…”
“Ha ha ha…” Vốn bị “kinh biến” của Lãnh Vũ Hiên làm chấn động, Tiếu
Trác cuối cùng không nhịn được bật cười, hóa ra tên ngốc nghếch này cũng có mặt gây cười, “ăn chân tay anh—— ếch kho!”
ứ như vậy, cuộc sống hôn nhân của Lãnh Vũ Hiên và Tiếu Trác dưới sự
kìm kẹp, nỗi lo ngại của mọi người, trong mâu thuẫn phức tạp, lúc mưa
dầm, lúc nhiều mây, lúc chuyển nắng, lúc phong ba bão táp tới, nhưng hôm nay đại khái là mưa đá tập kích.
“Lãnh Vũ Hiên!” Tiếu Trác tức giận từ phòng tắm đi ra.
“Bà xã, em đỉnh quá!” Lãnh Vũ Hiên sớm đã cung kính chờ đợi ngoài
phòng tắm không màng sự phẫn nộ của Tiếu Trác ôm cô xoay vòng tròn quanh phòng. Anh đã biết Tiếu Trác nhất định có thai, vì thế mới ép cô dùng
que thử thai, “ha ha, anh sắp được làm cha rồi! Sao, không vui ư?” Anh
nhẹ nhàng đặt Tiếu Trác lên cẩm thạch trên bệ cửa sổ, ôm eo cô hỏi.
“Chúng ta nói chuyện, nói chuyện nhé.” Tiếu Trác ngồi trên bệ cửa sổ, lông mày nhíu lại khó chịu, bây giờ lòng cô đang hỗn loạn, giống như
vặn thành một đống lưới bắt cá, rối loạn không thể nào giải thích được.
“Được, anh sẽ hết sức nhẫn nại lắng nghe.” Anh hiểu rõ nhìn Tiếu Trác nhận lời.
“Tổn thương cha gây ra cho em rất lớn.” Cô nói
“Anh biết.” Anh gật gật đầu, đợi cô nói tới vấn đề quan trọng.
“Tổn thương mẹ gây ra cho em cũng rất lớn.” Cô tiếp tục, trong lời nói đã cẩn thận hơn.
“Vì thế, em muốn ly hôn?” Anh nhìn Tiếu Trác với vẻ khó đoán.
“Không, em không nói thế.” Cô cẩn thận thăm dò ý tứ qua lời nói và
sắc mặt, biết tính cố chấp và kiên quyết của Lãnh Vũ Hiên, cô không muốn tiếp tục đấu tranh việc không thể, hơn nữa cho dù ly hôn, trừ phi cô
chạy ra dải ngân hà, nế ukhông Lãnh Vũ Hiên cũng tuyệt đối không buông
tha đứa trẻ, “em chỉ cảm thấy chúng ta đều có quá khứ đau thương, với
tình trạng trước mắt của chúng ta hà tất khiến đứa trẻ gánh vác nỗi
thống khổ của chúng ta?
“Em dám đụng vào con thử xem?” Anh tức giận khác thường.
“Em không có nói muốn làm hại con!” Cô vội lý giải trước vẻ mặt muốn
ăn thịt người của Lãnh Vũ Hiên, “em muốn nói, con sau khi sinh ra, chúng ta giao cho Như Như và Mark, họ yêu thương nhau như vậy…”
“Em ngốc à?” Anh giận dữ đập tan mong ước tương lai của Tiếu Trác,
“em dù gì cũng là người vợ giàu có, đến con của mình cũng nuôi không nổi ư?”
“Anh nghe em nói hết, với thân phận thông gia, chúng ta có thể cho
con hưởng thụ vật chất lớn nhất, nhưng đôi vợ chồng hoàn hảo Mark và Như Như lại có thể cho con cuộc sống tinh thần tốt nhất, như thế con sẽ
không chịu tổn thương nào ư?” Anh họ và Như Như sắp kết hôn, để họ chăm
sóc đứa trẻ thực sự rất thích hợp.
“Mang thai có thể khiến IQ của người ta bị mất đi không? Trước tiên
không nói điều vô vị này khiến người ngoài cũng không thể chấp nhận, chỉ việc em làm thế nào để người trong nhà không nói cho con biết thân phận thực sự của nó cũng đã đủ khó với em rồi!” Ấn tượng về Tiếu Trác trong
anh là một người phụ nữ bình tĩnh giống như viên đá, lý trí như máy móc, sao hôm nay có thể nó ra những lời hồ đồ này?
“Em có thể lấy cớ mất 7,8 tháng sinh con, còn Như Như người giả vờ
mang thai 7, 8 tháng, kỳ thực rất dễ che giấu…” Dưới con mắt lý trí của
Lãnh Vũ Hiên, Tiếu Trác cuối cùng có ý thức được suy nghĩ bản thân ngu
xuẩn biết bao, “suy nghĩ của em rất kì lạ, đúng không?”
“Phụ nữ mang thai không thể thuyết phục được, huống hồ em là kẻ nhát gan?” Lãnh Vũ Hiên không khách sáo dùng phép kích tướng.
“Anh có ý gì, sao em nhát gan?” Tiểu Trác không phục hỏi.
“Em sợ phải bỏ ra, sợ tiếp nhận, sợ thay đổi, sợ không thể nói
trước.” Anh nhìn chăm chú Tiếu Trác, từng chữ từng chữ đánh thẳng vào
chỗ yếu.
“Em mặc kệ anh!” Anh lại tự cho mình là đúng mà phân tích cho cô,
Tiếu Trác đẩy hai vai Lãnh Vũ Hiên, nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ, định rời
đi.
“Là em nói muốn nói chuyện tử