
ó thể tìm một chỗ mà yên lặng một chút.
“Anh nói rồi, em không phải là thế thân của cô ấy! Em
đến tột cùng nghe có hiểu không?” Quan Chấn Ngôn mất khống chế rống to ra
tiếng, bởi vì cô xa cách mà tâm hoảng ý loạn rồi.
Đỗ Nhược Đồng không gật đầu cũng không lắc đầu, cô chỉ
là lặng lẽ ngồi lấy
Quan Chấn Ngôn không nhận được đáp án, hắn cắn chặt
răng, ánh mắt lạnh lẽo trừng mắt cô.
Nhất định hắn phải móc tim phổi, đem tự ái cùng tự ti
của hắn, toàn bộ dâng đến trước mặt cô, cô mới chịu tin tưởng hắn sao? Hắn bình
thường đối tốt với cô, cô tại sao tất cả đều làm như không thấy? !
Một sự tức giận đột nhiên xuất hiện, khiến hắn bực tức
xoay người, đi tới một ngóc ngách cách cô xa nhất.
“Em muốn nghĩ như thế nào thì tùy em.” Quan Chấn Ngôn
nói.
Lúc này, bên trong phòng làm việc yên tĩnh giống như
một tòa tử thành, không nghe được bất kỳ tiếng hít thở nào, không có bất kỳ
tiếng di động vang lên, không có bất kỳ người nào mở miệng nói chuyện.
Đỗ Nhược Đồng nhìn sàn nhà màu đen, muốn khóc, nước
mắt lại chảy không ra.
Lần này tốt lắm, cuối cùng cũng đem hắn bức đến thẹn
quá thành giận đi!
Tại sao cô lại không thể nhẫn nại một lát? Coi như hắn
vừa bắt đầu coi cô như thế thân của La Gia Lệ , lâu ngày cũng sẽ đối với cô
sinh tình thôi.
Hết thảy lần này đến lần khác, cô kiêu ngạo không cho
phép cô nén giận như vậy
Hết lần này đến lần khác, cô cho tới bây giờ mới biết —— kiêu binh tất bại (đội
quân kiêu ngạo, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại), thì
ra là chính là như vậy.
Cô quá tự tin cho rằng có cố gắng sẽ có thu hoạch, lại
quên tình cảm trong thế giới hoàn toàn không có đạo lý có thể nói. Trận đánh
này, cô thua thảm thiết!
Đỗ Nhược Đồng kiêu ngạo mà ngẩng đầu lên, từ ghế sofa
chậm rãi đứng lên, rốt cuộc cũng không có dũng khí hoặc hơi sức liếc hắn một
cái.
“Em phải đi.” Cô thấp giọng nói, giống như du hồn
hướng cửa bay.
“Em. . . . . .” Quan Chấn Ngôn trực giác mà lên kêu
Đỗ Nhược Đồng dừng bước, tâm bỗng nhiên nhảy đến nơi
cổ họng.
Quan Chấn Ngôn nhìn bóng lưng cô, vài lần há mồm muốn
nói, nhưng cuối cùng lại không cách nào mở ra tâm của mình, bên ngoài là một
hàng rào lớn
“Không sao, em phải đi thì đi thôi.” Hắn nói.
Đỗ Nhược Đồng nhắm mắt lại, che đậy giọt nước mắt sắp
hình thành trong mắt
Đủ rồi, cuộc hôn nhân này đến đây kết thúc thôi.
Ngày đó rạng sáng mười hai giờ, Quan Chấn
Ngôn mới về đến nhà.
Quan Ngữ ngồi ngay trong phòng khách
chính, mặt bất mãn trừng mắt hắn.
“Cô ấy nghỉ ngơi rồi sao?” Quan Chấn Ngôn
nhìn khay trà có một đóa hoa sen (bằng đá) xanh,
xanh biếc trôi nổi trong chén, hắn giả bộ vô tình hỏi.
“Cô ấy đi rồi.” Quan Ngữ nói.
Quan Chấn Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu, biến
thành một pho tượng đá.
“Cái gì gọi là cô ấy đi rồi?” Hắn toát ra
trận mồ hôi lạnh, thậm chí hắn có thể cảm giác được giọng nói của mình đang
phát run.
“Chính là dọn dẹp hành lý, rời khỏi cái
nhà này.”
“Tại sao em lại không ngăn cản cô ấy!”
“Cô ấy nói cô ấy nói qua với anh rồi, anh
nói cô ấy phải đi thì đi đi.” chân mày Quan Ngữ nhăn lại trừng anh trai, gương
mặt oán giận.
“Anh cho là cô ấy nói『 đi 』 lúc
ở văn phòng, là chỉ ý tứ cô ấy phải về nhà!” Quan Chấn Ngôn không có cách nào
khống chế âm lượng, hắn phiền não mà cởi cúc cổ áo, tay run rẩy như thế nào
cũng không nghe lời nói.
“Đáng chết!” Quan Chấn Ngôn giựt đứt cúc
áo.”Cô ấy rời đi lúc mấy giờ? Cô ấy có hay không nói mình phải tới nơi nào? Tại
sao không nói một tiếng liền rời nhà trốn đi?” Quan Chấn Ngôn co giật hai hàng
lông mày giữa, càng không ngừng đi tới đi lui, nhức đầu giống như là trăm ngày
say rượu bình thường.
“Anh trai, cái gì em cũng không biết.
Không bằng, chính anh hỏi cô ấy đi ?” Quan Ngữ làm động tác gọi điện thoại.
Quan Chấn Ngôn cầm điện thoại di động lên,
rồi lại giật mình đứng tại chỗ, một con số cũng không ấn xuống.
Hắn có mặt mũi gì gọi điện thoại cho cô,
hắn muốn cầu xin cô trở về bên cạnh hắn sao?
Hắn thật xác định mình có thể cho cô hạnh
phúc sao?
“Mau gọi điện thoại Quan Ngữ thúc giục.
“Thôi, nếu như cô ấy cảm thấy anh một chút
cũng không đáng giá để cô ấy nỗ lực, cô ấy muốn đi thì để cho cô ấy đi!” Quan
Chấn Ngôn ngạo mạn nói.
“Anh tin em sẽ đánh anh hay không!” Quan
Ngữ đột nhiên vọt tới trước mặt hắn, kéo lấy cổ áo của hắn, rống giận ra tiếng.
” Đó là những gì anh đã làm cho cô ây?”
“Anh đã làm gì cho cô ấy?” Quan Chấn Ngôn
bỏ bàn tay của em trai ra khỏi cổ áo mình, tất cả không còn kịp nói với cô nữa,
tất cả thống khổ đều ném ra ngoài.
“Vì truy đuổi nụ cười trong kí ức của cô
ấy, anh đem tâm ý đặt trên người La Gia Lệ, hung hăng ngã một cái. Vì cùng cô
ấy thân cận, anh đem toàn bộ bối cảnh gia tộc của cô ấy điều tra, hợp ý mọi
người trong nhà cô ấy để đứng về phía anh. Vì không để cho cô ấy có cơ hội chán
ghét con người anh, anh còn muốn ngăn cản mình trước khi kết hôn cùng cô gặp
mặt. Vì sợ cô ấy cảm thấy cuộc hôn nhân bị gò bó, thậm chí anh còn vì cô ấy tìm
một phần công việc mà cô ấy thích. . . . . .” Quan Chấn Ngôn gầm nhẹ tràn đầy ý
n