
i thành thân với người mình yêu nhằm được
thủ tang cho một người chết, mà người chết ấy… rõ ràng vẫn còn sống sờ sờ.
Chẳng lẽ thị không biết sao?” Mấy câu nói này của hắn rất nhẹ nhàng nhưng ý tứ
bên trong thì bộc lộ quá rõ.
Lệnh Viên ngoảnh mặt qua một bên, muốn né tránh ánh mắt nóng
bỏng của hắn. Hắn lại đưa tay kéo nàng lại, ôm chặt nàng vào lòng, đột nhiên
ghé tới sát cạnh nàng, khẽ cười nói: “Bao nhiêu người như vậy không ngờ lại đều
tin vào lời nàng, thiếu chút nữa đến cả ta cũng tin. Cái gì mà Anh Tịch, cái gì
mà Kiều Nhi, người trong lòng Hạ Hầu Quân hóa ra chính là nàng.”
Hắn cứ thế nhìn Lệnh Viên chằm chằm, như muốn khắc ghi khuôn
mặt trắng bệch của nàng vào trong đáy mắt. Bàn tay nóng bỏng của hắn dường như
càng lúc càng nóng bỏng hơn, khóe miệng nở nụ cười bỡn cợt. Lệnh Viên hiểu ra
không cần phải giấu giếm nữa, bởi vì hắn đã biết rồi. Nàng ngẩng mặt lên nhìn
hắn: “Ngài muốn thế nào?”
Hắn bật cười thành tiếng: “Ta vui, bởi vì nàng đã chủ động
tới tìm ta. Lệnh Viên, chuyện cũ ta không truy cứu nữa nhưng sau này, nàng chỉ
có thể là nữ nhân của ta thôi!” Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lệnh
Viên, trong mỗi lời nói dường như đều đang tuyên cáo sự thắng lợi của hắn.
Lệnh Viên không sao cười nổi. Có nữ tử nào nghe tin người
mình yêu chuẩn bị lấy vợ mà còn cười được không? Nàng tựa hồ đã có thể hiểu
được câu nói của Tô Tố hôm ấy, nếu đổi lại là người khác, Lệnh Viên thà rằng
người đó là Anh Tịch. Có điều không ngờ nha đầu ngốc đó lại kháng chỉ!
“Nghĩ gì vậy?” Khánh Vương đưa tay nâng cằm nàng lên, chăm
chú nhìn nàng.
Lệnh Viên miễn cưỡng nở nụ cười: “Vậy ngài còn muốn gả Tĩnh
Công chúa cho y nữa không?”
Khánh Vương đột nhiên thu lại nụ cười trong đáy mắt, giây
lát sau đó mới lại nghe hắn nói: “Nàng hơi nhiều chuyện rồi đó.”
Chẳng phải là Lệnh Viên nhiều chuyện, nàng chỉ cảm thấy ngạc
nhiên khi Doãn Duật rõ ràng đã từ quan mà Hoàng đế Nam Việt lại đột nhiên triệu
y về kinh, còn ban hôn cho y … Tất cả những việc này đều có vẻ như là để giám
sát Doãn Duật.
Lệnh Viên thầm lo lắng, Ký An Vương gia đã không can dự vào
việc triều chính nhiều năm, Doãn Duật cũng đã từ quan, Hoàng đế Nam Việt rốt
cuộc muốn giám sát cái gì?
Nàng lại đưa mắt nhìn về phía Khánh Vương, liệu hắn có biết
không?
“Quân nhi, con không được đi!” Ký An Vương phi níu ống
tay áo Doãn Duật, dùng sức kéo y về phòng.
Doãn Duật căm phẫn nói: “Con phải đi nói với Hoàng thượng,
con và Anh Tịch tâm đầu ý hợp, kiếp này ngoài nàng ra con sẽ không lấy ai khác!
Nếu Hoàng thượng không chịu, con sẽ quỳ mãi trước Đế cung!”
Thấy Ký An Vương phi sắp không kéo được nữa, Doãn Duật chuẩn
bị chạy ra ngoài cửa, Ký An Vương gia đột nhiên xuất hiện trước mặt y. Doãn
Duật không khỏi ngẩn ngơ, thấy sắc mặt Ký An Vương gia hết sức nặng nề, ông
không ngăn cản y mà chỉ thấp giọng nói: “Vào đây, phụ thân có lời muốn nói với
con. Sau khi con nghe xong, nếu con muốn đi thì cứ việc đi, ta và mẹ con sẽ
không ngăn cản.”
“Vương gia…” Vương phi đưa tay kéo ống tay áo ông lại, trên
khuôn mặt tràn ngập vẻ âu lo.
Ký An Vương gia khẽ gật đầu nói với bà: “Bà ra ngoài trông
chừng đi.”
Vương phi cất bước ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại.
Doãn Duật trước giờ chưa từng thấy bọn họ tỏ ra nghiêm túc như vậy, bèn cất
bước đi theo Ký An Vương gia vào phòng trong. Bức rèm châu đung đưa qua lại một
hồi, người trước mặt đã dừng bước. Ông quay lưng về phía Doãn Duật suốt một lúc
lâu, rồi mới chậm rãi xoay người, hơi cau mày nói: “Người bên ngoài đều biết,
Thế tử của Ký An Vương phủ vừa ra đời không lâu đã mắc phải một cơn bệnh nặng…
Cũng chính năm đó, anh trai con đã hy sinh vì nước.”
“Phụ thân…” Doãn Duật bất giác bước lên phía trước một bước,
không hiểu tại sao đang yên đang lành phụ thân lại nhắc đến chuyện này với
mình.
Ký An Vương gia ngẩng đầu lên nhìn đăm đăm vào Doãn Duật,
cặp mắt già nua tràn ngập nỗi bi ai: “Thực ra, con trai nhỏ của ta đã qua đời
vì bệnh nặng trong buổi tối hôm đó rồi.”
Doãn Duật kinh ngạc trợn tròn mắt, buột miệng thốt lên: “Phụ
thân, người đang nói gì vậy?” Nếu Thế tử đã chết từ khi đó, vậy thì y là ai?
Ký An Vương gia lại cúi đầu xuống, cất giọng thê lương: “Anh
trai con không phải vì chặn giết con trai thứ của Lương Vương mà chết, nó chết
là vì cứu con! Quân Nhi, con là con trai của Lương Vương điện hạ! Là dòng máu
cuối cùng của Lương Vương phủ!”
Doãn Duật cảm thấy đầu óc nổ bùng một tiếng, người trước mặt
rõ ràng vẫn không ngừng mấp máy đôi môi nhưng dường như y chẳng còn nghe được
gì. Ký An Vương gia buồn bã nói: “Có lẽ Hoàng thượng đã phát giác điều gì, chưa
trở mặt với ta là vì còn chưa xác định rõ. Lần này lão ban hôn cho con chính là
để giám sát, nếu con kháng chỉ, chắc chắn sẽ càng khiến lão nghi ngờ hơn.”
Đầu óc trở nên vô cùng hỗn loạn, Doãn Duật lùi về phía sau
mấy bước, rồi mới lẩm bẩm nói: “Không thể nào, không thể nào. Con sao lại là
con trai của ông ta được, không phải phụ thân nói Lương Vương vì làm phản nên
mới bị tru diệt sao?”
Sắc mặt lạnh hẳn đi, Ký A