
ề sau, trong cung truyền ra tin tức, Thái tử đã chết trong
một trận lửa lớn ly kỳ đêm đó.
Ngoại thích họ Hạ Hầu một mình nắm giữ đại quyền.
Năm ngày sau, Thế tử của nhà họ Hạ Hầu đăng cơ, đổi quốc
hiệu Việt thành Chu.
Tại sao Di Vương không đăng cơ, có rất nhiều nguyên nhân
được đồn ra ngoài.
Có người nói Di Vương đã mắc bệnh nặng, chẳng còn sống trên
đời được bao lâu nữa. Cũng có người nói Di Vương thanh tâm quả dục[1'>,
không muốn ngồi lên ngai vàng.
[1'> Chỉ người có tâm trong sạch, ít dục vọng, ham muốn.
Hơn nữa, từ đó về sau, không còn người nào nhìn thấy Di
Vương ở nước Di.
Trong khu rừng rậm rạp, một nam một nữ bước từ trên xe ngựa
xuống. Phía bên cạnh vẫn là dòng suối rì rào chảy, ngôi đình hóng mát sát bên
bờ suối cũng vẫn còn, chỉ là đã lại càng cũ kĩ hơn xưa.
Doãn Duật dắt tay Lệnh Viên, thấp giọng nói: “Ta vẫn luôn
muốn quay lại Lạc huyện ngắm cảnh xưa, hôm nay rốt cuộc đã có thời gian rồi.” Y
vừa nói vừa không kìm được cúi đầu khẽ ho mấy tiếng.
Lệnh Viên xoay người lại, lấy một chiếc áo choàng từ trên xe
ngựa xuống khoác lên cho y, cau mày trách cứ: “Đại phu nói huynh bị nhiễm phong
hàn, bảo phải ở lại khách điếm nghỉ ngơi, vậy mà huynh cứ không nghe.”
Y khẽ nở nụ cười, nói: “Kiều Nhi, nàng nhớ không, chúng ta
đã gặp nhau ở chính nơi này đấy.”
Lệnh Viên thầm xao xuyến trong lòng, nàng tất nhiên vẫn nhớ
như in.
Nàng còn nhớ câu đầu tiên mà y nói với nàng chính là “ta
biết cô”, vừa nghĩ tới đây liền không kìm được cúi đầu cười khẽ.
Doãn Duật nắm chặt lấy bàn tay nàng, chậm rãi đi về phía
chùa Ngọc Tuyền ở sâu trong khu rừng.
Từ khi rời khỏi nơi này, Lệnh Viên chưa từng quay lại.
Chùa Ngọc Tuyền vẫn hệt như xưa, chỉ là đã đổi phương trượng
khác, bây giờ gặp Lệnh Viên và Doãn Duật cũng không nhận ra, thấy bọn họ ăn mặc
đẹp đẽ thì cũng chỉ coi là khách quý. Hai người cùng dâng hương, sau đó chậm
rãi đi vào nội viện, muốn thăm thú khu nhà mà Lệnh Viên từng ở trước kia, đột
nhiên lại nhìn thấy một bóng người vội vã đi qua trước mặt.
Lệnh Viên không khỏi kinh ngạc, buột miệng gọi: “Anh Tịch!”
Người đó đột nhiên ngẩn người, hồi lâu sau mới ngoảnh đầu
lại. Cặp mắt loáng cái đã nhạt nhòa nước mắt, Anh Tịch vội vàng chạy tới quỳ
xuống trước mặt Lệnh Viên, nghẹn ngào nói: “Công chúa… Công chúa! Đúng là người
rồi!”
Lệnh Viên đưa tay đỡ thị dậy. Nàng đã từng ngầm phái người
đi dò la tung tích của Anh Tịch nhưng suốt thời gian dài vẫn không có tin tức
gì, không ngờ hôm nay lại thấy thị ở đây!
“Bao nhiêu năm nay em vẫn luôn ở chùa Ngọc Tuyền sao? Vậy
tại sao lại không tới tìm ta?” Lệnh Viên nắm chặt lấy bàn tay Anh Tịch, kích
động đến nỗi gần như không khống chế được bản thân mình.
Nụ cười trên khuôn mặt thoáng qua một tia buồn bã, Anh Tịch
cúi đầu đáp: “Năm đó nô tì về Bắc Hán tìm Công chúa nhưng không tìm được, mà
lại gặp… gặp Bùi đại ca.”
“Bùi Nghị!” Lệnh Viên giật mình thốt lên.
Giọng nói của Anh Tịch chùng hẳn xuống: “Bùi đại ca bị
thương nặng, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh nhưng trong miệng cứ lẩm bẩm gọi tên
Hoàng thượng.”
Thế Huyền ư? Lệnh Viên không khỏi cảm thấy khó hiểu: “Không
phải y ở cùng một chỗ với sư thúc ta sao? Sao lại ở nơi này?”
“Là nô tì mang y đến chùa Ngọc Tuyền đấy. Năm đó Bắc Hán hỗn
loạn, nô tì không có nơi nào để đi, đành thuê xe ngựa mang y đến nơi này. Đại
phu nói đầu của y bị thương quá nặng, bao nhiêu năm nay mà y vẫn chưa từng tỉnh
lại lần nào. Nô tì cũng từng tới Khương Châu định tìm Bùi thiếu gia nhưng người
của Bùi phủ lại nói không hề biết Bùi Nghị, còn nói Bùi phủ trước giờ chưa từng
có vị tiểu công tử nào!” Anh Tịch nói tới đây liền kích động đến nỗi ngay cả
giọng nói cũng trở nên run rẩy. “Khi đó bên cạnh Bùi đại ca không có ai chăm
sóc, nô tì lại được biết Công chúa đã được gả cho Thế tử gia, cho nên… cho nên
mới không đi tìm Công chúa.”
Đầu ngón tay run lên lẩy bẩy, Lệnh Viên bất giác lùi về phía
sau mấy bước.
Doãn Duật đưa tay đỡ lấy thân thể nàng, lại nắm chặt lấy bàn
tay lạnh băng của nàng. Cặp mắt Lệnh Viên thoáng mở to, sau khoảng khắc, hai
bóng hình trong ký ức đó dần dần hợp lại làm một…