
chạy thẳng
ra ngoài. Từ phía sau vọng lên giọng nói yếu ớt của nam tử: “Người có lẽ đã
được đưa về Ký An Vương phủ rồi.”
Lệnh Viên thoáng dừng chân lại, ngay sau đó bèn lao nhanh ra
ngoài. Nàng chạy một mạch về Ký An Vương phủ, càng tới gần đôi chân lại càng
run rẩy dữ dội hơn.
Đêm đó, nàng cũng lao vào phòng của Phò mã như thế nhưng chỉ
nhìn thấy thi thể đã lạnh băng. Bây giờ… Bây giờ còn bắt nàng phải chịu đựng
thêm một lần nữa hay sao?
“Vương hậu…”
Đám người dưới sắc mặt đều trắng bệch, chỉ thấy Lệnh Viên
lao thẳng vào trong phủ giống như đã phát điên.
“Doãn Duật!” Nàng đẩy cửa phòng ra, vội vã lao thẳng vào
phía trong. Trên chiếc giường rộng lớn, nam tử đang nằm im lặng lẽ…
“Phụ hoàng.”
Giữa màn đêm tốt mịt, giọng nói của Thái tử nhẹ nhàng vọng
tới.
Hoàng đế xoay người lại, thấy Thái tử trong bộ đồ màu nhạt
đang chậm rãi bước về phía mình. Đến gần rồi, y mới khom người đặt chiếc đèn
lồng xuống hàng lan can, lại quỳ xuống trước mặt Hoàng đế.
Hoàng đế khẽ ho mấy tiếng, sau đó mới cau mày hỏi: “Con làm
vậy là có ý gì?”
Thái tử cúi đầu thưa: “Nhi thần không làm theo như lời dặn
của phụ hoàng.”
Sắc mặt biến đổi hoàn toàn, Hoàng đế buột miệng hỏi: “Y vẫn
còn sống?”
Thái tử thưa: “Nhi thần không hiểu tại sao phụ hoàng lại đưa
ra quyết định như vậy! Nhi thần xin phụ hoàng thứ tội!”
“Con… Con…” Tia huyết sắc cuối cùng trên môi cũng đã tan đi,
Hoàng đế “ọc” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi. Thái tử cả kinh, hoang mang
đỡ lấy tấm thân đang đổ gục xuống của hắn. Đám thị vệ bên ngoài nghe thấy tiếng
động liền chạy tới, vội vàng khiêng Hoàng đế về cung.
…
“Doãn Duật! Đừng chết, đừng đi! Đừng vứt muội lại một mình!”
Lệnh Viên khàn giọng kêu lên.
Nàng nắm chặt lấy bàn tay y, trong cơn thảng thốt dường như
lại cảm thấy bàn tay y đang hơi động đậy. Lệnh Viên kinh hãi mở bừng mắt, quả
nhiên nhìn thấy y đã mở mắt, còn nở một nụ cười yếu ớt với nàng: “Ta chưa
chết.”
Chén rượu độc đó y mới nhấp môi một chút thì đã bị Thái tử
phất tay áo hất đổ rồi.
Lệnh Viên hoang mang ngoảnh đầu sang hỏi vị ngự y đi theo
Doãn Duật ra ngoài cung: “Vương gia sao rồi?”
Ngự y dè dặt đáp: “Di Vương điện hạ uống nhầm rượu độc, may
là không nhiều, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài ngày là có thể loại trừ hết
chất độc.”
Uống nhầm? Lệnh Viên cười nhạt một tiếng, chỉ hận không thể
vung đao chém chết tên ngự y trước mặt này.
Đúng vào lúc này, trong cung chợt có người tới báo tin bệnh
tình của Hoàng thượng trở nặng.
Doãn Duật gắng sức ngồi dậy, nơi đáy mắt rõ ràng tràn ngập
vẻ ngạc nhiên. Lệnh Viên nhất quyết đòi theo ngự y vào cung.
Hoàng đế đã hôn mê được nửa canh giờ, sau khi chậm rãi tỉnh
lại thì nghe tin Lệnh Viên đã vào cung. Hắn không ngờ tới thời khắc này mà nàng
còn chủ động vào cung như thế.
Có gã thái giám đi vòng tới khom người hành lễ với Lệnh
Viên: “Hoàng thượng mời Vương hậu nương nương vào.”
Nàng cũng đang muốn vào trong đây!
Phía sau màn, Hoàng đế ngồi tựa lưng vào chiếc gối mềm,
trông dáng vẻ hết sức gầy guộc yếu ớt, vừa thở dốc vừa nhìn nữ tử đang chậm rãi
cất bước đi vào.
“Y chưa chết…” Hắn lẩm bẩm cất tiếng, trong giọng nói tràn
ngập sự tiếc nuối.
Trong lòng đã chất chứa đầy nỗi căm hận, Lệnh Viên bước
thẳng lên phía trước, ghé sát vào tai hắn nói khẽ: “Không phải ngươi vẫn luôn
muốn biết bí mật của Ký An Vương phủ sao? Vậy hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết!
Thái tử quá lương thiện yếu đuối, sẽ chẳng thể làm được việc lớn đâu!”
Cặp đồng tử của Hoàng đế bất giác co rút lại, chỉ nghe nàng
nói tiếp: “Doãn Duật chính là dòng máu còn sót lại của Lương Vương năm xưa. Đợi
sau khi ngươi chết, thiên hạ sẽ trở thành thiên hạ của họ Hạ Hầu. Nếu không
phải hôm nay ngươi muốn ra tay giết Doãn Duật, ta vốn cũng không định tuyệt
tình như thế.”
Khi nghe nàng nói tới dòng máu còn sót lại của Lương Vương,
tròng mắt Hoàng đế đã suýt rớt ra rồi. Lại nghe nàng nói thiên hạ sẽ trở thành
thiên hạ của họ Hạ Hầu, Hoàng đế liền gắng sức muốn ngồi thẳng dậy, đưa tay
chụp về phía nàng. Nhưng lúc này Lệnh Viên đã đứng dậy bước ra xa, vừa khéo
nhìn thấy ngự y bưng chén thuốc đi vào, theo sau là mấy ả cung nữ có trách
nhiệm bón thuốc.
Hoàng đế chẳng còn sức mà đứng dậy, chỉ biết trừng mắt lên
nhìn Lệnh Viên. Nếu có thể, lúc này hắn nhất định còn muốn giết luôn cả Lệnh
Viên nữa!
Hắn cắn chặt răng, dùng hết toàn bộ sức lực trong người,
nhưng từ trong lồng ngực lại chỉ có thể bật ra hai chữ – Thái tử!
Cách lúc trời sáng chỉ còn một canh giờ, đột nhiên có tin
Hoàng đế băng hà truyền ra. Quả nhiên đúng như Lệnh Viên nghĩ, Hoàng đế chết
quá đột ngột, triều đình đại loạn.
Lệnh Viên sớm đã rời cung, trên đường đi còn gặp Diêu Hành
Niên dẫn quân tới để bảo vệ hoàng cung. Trong khoảnh khắc đi sát qua bên y,
nàng có thể nhìn thấy rõ sự cuồng ngạo và dã tâm trong mắt người này. Suốt mấy
chục năm về sau, Lệnh Viên thường xuyên nghĩ nếu biết trước những việc sẽ xảy
ra sau này, liệu khi đó nàng có còn sử dụng Diêu Hành Niên không?
Chỉ đáng tiếc, trong cuộc sống không tồn tại chữ nếu.
V