Disneyland 1972 Love the old s
Đẻ Mướn

Đẻ Mướn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324911

Bình chọn: 7.5.00/10/491 lượt.

úng không mẹ?”

“Tất nhiên,” Tân Đồng trả lời thẳng thắn, “Còn mạnh hơn cả ba nữa cơ.”

Nam Hợp kiêu ngạo ưỡn ngực, giống như muốn tỏ ra có sức mạnh hơn ba.

Lệ Đông Nhất đi ở phía sau, chú ý không để cho đám người chen chúc nhau đụng đến Tân Đồng và Nam Hợp.

Tuy rằng không nghe rõ hai mẹ con nói gì, nhưng nhìn ra được Nam Hợp rất vui vẻ.

Chợ nông sản rất lớn, đi hơn nửa vòng, cũng mua được không ít thứ.

Nam Hợp nhận biết không ít rau củ, kiêu ngạo chỉ từng cái cho Tân Đồng, “Mẹ ơi, nóng quá.” Cậu đi một vòng lớn như vậy, trên người ra rất nhiều mồ hôi, mặt cũng đỏ bừng.

Tân Đồng khom lưng, giúp cậu mở hai nút cổ áo ra.

“Chỉ được như vậy, không thể mở hơn, bằng không sẽ bị cảm.”

Nam Hợp thư thái hơn một chút, khuôn mặt ửng hồng, hoạt bát chạy về phía trước.

“Mẹ, xem ai đi nhanh hơn.”

“Tân Đồng,” Lệ Đông Nhất đi đến bên cạnh Tân Đồng, cùng nhau nhìn về bóng lưng nhỏ xíu ở phía trước, “Ngày mai cùng anh đến gặp ba mẹ, cứ nói theo lời anh là được.”

Cùng nhau đan bện một lời nói dối đủ kiên cố để bảo vệ Nam Hợp, hơn nữa tận hết khả năng để chu toàn nó.

“Vâng.”

Thức ăn trong tay Lệ Đông Nhất chuyển hết về một tay để xách, tay còn lại nắm lấy tay Tân Đồng.

Rất chặt, giống như sẽ không bao giờ buông ra nữa.

Trời mới tờ mời sáng, còn trầm lắng, hiện ra một luồng xanh xám.

Tân Đồng cảm thấy trong lòng hơi bất an, có lẽ căng thẳng vì chuyện phải đến nhà họ Lệ, cô suy nghĩ.

Cô cảm thấy hơi khát, bèn nhẹ nhàng xuống giường, mang dép, xuống bếp rót ly nước.

Điện thoại vẫn còn cắm sạc trong phòng khách, đã báo pin đầy, cô rút ra, khởi động máy.

5h30.

Vài cuộc gọi nhỡ, đều là sáng sớm gọi đến.

Của ba, còn có, nhà thím Mạnh.

Cô nhanh chóng gọi về nhà, bên kia rất nhanh được nối máy.

“Đồng Đồng, ba con nằm ở bệnh viện thành phố, mau đến đó đi.” Giọng điệu của Mạnh Cầm rất cấp bách.

Tân Đồng còn chưa kịp hỏi rõ nguyên nhân, chỉ hỏi tình huống đại khái, “Con qua đó liền.”

Lệ Đông Nhất ngủ không sâu lắm, nghe thấy tiếng động, anh ngồi dậy, ra khỏi phòng ngủ.

“Tôi có chút chuyện, hiện giờ tôi phải ra ngoài một chuyến.” Tân Đồng rửa mặt qua loa, lấy hết tiền mặt trong ngăn kéo nhét vào túi xách, vừa thay đồ vừa nói với Lệ Đông Nhất.

“Xảy ra chuyện gì?” Lệ Đông Nhất nhìn thấy vẻ lo lắng của cô.

“Là ba tôi, ông nhập viện rồi, hôm nay anh chăm sóc Nam Hợp một ngày nhé, tôi phải đi rồi.” Tân Đồng thay giày, vội vàng ra cửa.

Lệ Đông Nhất không nghe cô, cũng thay áo khoác, chạy theo.

“Giờ này em không gọi được xe đâu, để anh đưa em đi, mau lên một chút.”

Lệ Đông Nhất gọi Tân Đồng lại, đi lấy xe.

Mới hơn 5g sáng, bốn phía toàn là sương mù, lác đác mấy nhà đã lên đèn, một đám ánh sáng vàng mơ hồ.

Gió vừa lớn vừa lạnh.

Tân Đồng bị gió thổi đến, rùng mình một cái, lúc này mới tỉnh táo hơn, bản thân đúng là gấp đến hồ đồ.

“Buổi sáng nhớ pha rễ bản lam [1'> cho Nam Hợp uống, còn có, cháo trong nồi hâm nóng lên, cho nó ăn một miếng.” Tân Đồng cố nghĩ xem mình có còn quên gì không, sau đó nói với Lệ Đông Nhất.

“Anh biết rồi, em yên tâm đi.” Có sương mù, Lệ Đông Nhất không dám lái quá nhanh.

“Anh quay về đi.” Tân Đồng mở cửa xe, một chân đã bước xuống, “Nam Hợp thức dậy, tìm không thấy ai lại sợ.”

“Nửa tiếng cũng không sao, anh vào với em xem sao.”

Tân Đồng không chịu, “Không gấp đâu, anh về trước đi, có chuyện gì tôi sẽ tìm anh.”

Tân Đồng nhìn lướt qua Lệ Đông Nhất, trên người anh chỉ mặc áo khoác, bên trong vẫn là đồ ngủ.

“Cám ơn anh.” Cô nói một câu, đóng cửa xe.

Vội vàng chạy đến khoa ngoại ở lầu sáu, Tân Đồng liền thấy người quen đang ngồi ở hành lang.

“Đồng Đồng, con tới rồi à?” Chồng của Mạnh Cầm, Lý Đại Xuyên đón cô.

“Chú Lý, cám ơn chú, hiện giờ ba con thế nào rồi?”

“Còn đang trong phòng cấp cứu, haiz,” chú thở dài, “thím Mạnh còn ở nhà, chú kêu thím ấy gọi điện thoại cho con, còn chú đi theo xe cấp cứu đến đây.”

Lòng Tân Đồng thấp thỏm, “Bao lâu rồi chú?”

“Hơn ba tiếng rồi.” Mắt Lý Đại Xuyên có quầng thâm, tinh thần cũng khá tốt.

Tân Đồng hết đứng lên, ngồi xuống lại đứng lên, “Sức khỏe của ba con luôn rất tốt mà, sao lại thế này?”

Không nhắc tới thì thôi, trên mặt Lý Đại Xuyên hiện lên vẻ chán ghét nồng đậm, giọng điệu cũng ác liệt không ít, “Còn không phải tại nhà máy kia sao, muốn thu mua mấy miếng đất của chúng ta, đưa ra giá cả không hợp lý, thái độ rất cứng rắn, dẫn theo không ít người.” Chú Lý dừng lại một chút, “Đông người lắm, lại rất hỗn loạn, không biết ai đẩy ba con té xuống đất. Lúc ấy cũng ổn, chỉ ra chút máu, lên bệnh viện ở trấn trên băng bó sơ sơ. Đến tối chú đi tìm ba con, muốn cùng ba con bàn bạc chút việc, gõ cửa hồi lâu không ai ra mở, gọi điện cũng không ai bắt máy, cũng là thím con tỉnh táo, kêu chú bắt thang nhìn vào trong, mới phát hiện ra.”

Lúc ấy Tân Chí té sấp xuống bên cạnh bàn, sắc mặt rất tệ.

Chú Lý nhanh chóng kêu Mạnh Cầm gọi 120, đưa lên bệnh viện thị trấn, kết quả người ta thấy không ổn, liền đưa lên chỗ này.

Tân Đồng trầm ngâm một lúc, “Chú Lý, mấy người khác đâu rồi?”

“Có mấy người cũng bị thương, số còn lại đều đang canh giữ chỗ đó,” Lý