
hở dài thườn thượt.
Từ lúc được đón đi, hình như Nam Hợp đã thay đổi, là càng hoạt bát đáng yêu giống con nít hơn trước kia, nhưng càng khó hầu hạ.
Ăn cũng không ăn, chơi cũng không chơi, cũng không chọn mấy thứ từ trước đến giờ vẫn chọn.
“Nó có nói gì không?” Ôn
Hinh thay bộ đồ kiểu dáng rộng rãi, đứng trước gương ngắm nghía, “ Hỏi
nó xem nó muốn gì rồi chuẩn bị cho nó, không phải là được rồi sao.”
Ôn Hinh chỉ từng chăm sóc một đứa nhỏ là Lệ Đông Nhất, nhưng từ nhỏ anh đã lặng lẽ kiệm lời, đặc
biệt rất hiểu chuyện, không cần phí tâm tư gì cả. Bà còn tưởng Nam Hợp
và Lệ Đông Nhất giống hệt nhau, kết quả càng nuôi càng không giống anh.
“Nó nói nó muốn mẹ.” Mặc
dù thím Cao không nhạy bén như mấy chị em trong nhà bà, nhưng ít nhiều
cũng cảm thấy Ôn Hinh và Hứa Úy Nhiên không hợp nhau, nên giọng điệu có
chút chần chừ.
Ôn Hinh hừ lạnh một
tiếng, đúng lúc Lệ Biên Thành đang xuống lầu, giả bộ vờ như không nghe
thấy, chậm rãi nói, “Trẻ con nhớ mẹ là chuyện bình thường, gọi điện
thoại cho Úy Nhiên đi, gọi nó đến đây, mấy ngày cuối tuần công việc cũng bận bịu suốt, đúng lúc nhân dịp này liên lạc để hàn gắn lại tình cảm.”
Mẫu tử liên tâm, lần trước còn rụt rè, nhưng lần này thì không như vậy, lại còn nhắc mẹ mãi.
Trái lại, Lệ Biên Thành rất vui vẻ khi nhìn thấy cục diện thế này.
Thím Cao không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy đi gọi điện thoại.
Dù sao ở nhà này, lời của ông Lệ là có trọng lượng nhất.
Ôn Hinh chưa nói gì, Hứa Úy Nhiên đến à, vậy bà đi là được.
“Bà lại đi đâu vậy?” Lệ
Biên Thành để tách trà trong tay xuống, lực có hơi mạnh, tách trà đong
đua, trượt đi một đoạn, phát ra tiếng lanh lảnh chói tai.
Ôn Hinh cũng phát ra tiếng lanh lảnh chói tai, đùng đùng đùng xoay người lên lầu.
“Nhìn xem giống cái gì?!” Lệ Biên Thành ho khan hai tiếng, sắc mặt càng lúc càng sa sầm.
Trời tối sớm, chỉ mới 5 giờ, thành phố đã lên đèn.
Tân Đồng đỡ Tân Chí ngồi dậy, nhìn ông ăn xong chén mỳ, vừa mới dọn dẹp mọi thứ, chợt nghe thấy cửa phòng bị gõ nhẹ hai tiếng.
Cô mở cửa, ngoài cửa là một người đàn ông trung niên, dáng người không cao lắm, nhưng trông khá thật thà và đậm người.
Không đợi Tân Đồng hỏi, người nọ đã lên tiếng trước.
“Xin hỏi là cô Tân phải không?”
Tân Đồng gật đầu, “Vâng phải.”
“Tôi là hộ lý được anh Lệ mời đến, họ Chu, đến giúp cô chăm sóc ba cô.” Trên mặt người nọ lộ vẻ
cười, bộ dạng thô lỗ gãi đầu, tự giới thiệu với Tân Đồng.
Hộ lý cũng phân chia cấp
bậc dựa vào kinh nghiệm, ông mới chăm sóc một bệnh nhân vừa xuất viện,
đang chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi mấy ngày, kết quả lại bị gọi đến.
Tiền công cao hơn trước rất nhiều, đương nhiên ông vui vẻ hài lòng, có lý do gì mà không làm.
“Đồng Đồng, ai vậy con?” Tân Chí ở bên trong nhỏ giọng hỏi.
“Là hộ lý ạ.” Tân Đồng quay đầu đáp một câu rồi nói với người nọ, “Chú vào trước đi.”
Ông gật đầu, Tân Đồng tránh người đi, để cho ông vào.
“Ông ấy làm hộ lý mười mấy năm rồi, rất có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh.” Lệ Đông Nhất nói.
Tân Đồng đóng cửa lại, đi theo Lệ Đông Nhất vài thước, đứng trước cửa sổ ở hành lang, nhìn ra đèn đóm bên ngoài.
“Cám ơn anh.”
Tân Đồng nói một câu, xoay mặt đối mắt với Lệ Đông Nhất.
Đèn ở hành lang lờ mờ dịu mắt, đường nét sườn mặt anh có vẻ hơi mơ hồ.
Lúc chiều y tá làm kiểm
tra, bảo cần phải ở lại bệnh viện mấy ngày, tạm thời vẫn chưa có biến
chứng gì, nhưng vẫn phải đến làm kiểm tra định kỳ.
Cô nhẹ nhàng thở ra, ngày hôm nay trôi qua thật sự có chút chấn động lòng người.
“Em về nhà đi,” Lệ Đông Nhất thản nhiên lên tiếng, “Có hộ lý ở lại rồi, không xảy ra vấn đề gì đâu.”
Tân Chí vẫn luôn giục Tân Đồng về nhà nghỉ ngơi, sắc mặt cô quả thật hơi kém, Tân Đồng không
chịu, để ông phải thúc giục đến mấy lần.
“Cũng được.” Tân Đồng
nghĩ, chi bằng tối nay về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, còn xin nghỉ phép,
ngày mai lại đến, “Để tôi đi nói với ba một tiếng.”
Lệ Đông Nhất gật đầu, “Anh đứng đây đợi em.”
Chiếc xe không chạy thẳng về nhà Tân Đồng, Nam Hợp còn ở nhà họ Lệ, anh muốn chạy đến đó đón cậu trước.
“Hôm nay em đừng vào.” Lệ Đông Nhất nhìn ra được tâm tư của cô.
Mệt mỏi cả ngày trời, thể xác và tinh thần của cô đã kiệt quệ, thật sự không còn sức để đối mặt với những chuyện khác.
Hơn nữa chuyện này, còn có chút khó giải quyết.
Cửa phòng Nam Hợp đóng chặt, còn khóa trái ở bên trong.
Lệ Đông Nhất gõ cửa, “Ba nè Nam Hợp.”
Anh nghe thấy bên trong có tiếng bước chân vội vã, sau đó cụp một tiếng, cửa phòng mở ra.
“Ba!” Nam Hợp nhào đến, tay ôm lấy cổ của Lệ Đông Nhất, giọng nói mang theo chút tủi thân, “Sao giờ ba mới đến?”
Lúc chiều cậu nhớ mẹ lắm, bà nội bảo sẽ gọi mẹ đến, kết quả người đến lại không phải mẹ, ông nội
còn bắt cậu phải gọi cô ấy là mẹ, cậu không nghe, ông nội la cậu, râu
vểnh lên vểnh xuống, thật là hung dữ.
Cậu đành phải chạy về phòng mình, đóng cửa lại, ai gọi cũng không thèm nghe.
“Xin lỗi con trai,” Lệ Đông Nhất vỗ lưng cậu trấn an, “Ba đến trễ rồi.”
“Con muốn mẹ cơ, con muốn mẹ! Bây giờ rất muốn!” Uất ức tích tụ từng chút một từ trưa đến giờ
bùng nổ như núi lửa, Nam Hợp