
vừa khóc vừa la, chân không an phận đạp
loạn lung tung.
Màng nhĩ của Lệ Đông Nhất bị một trận đau nhức.
“Bây giờ đi được chưa, đi tìm mẹ nè,” anh thở dài, bế bổng con trai lên, nếu không chắc cậu sẽ
nằm bò xuống đất luôn, “Không được khóc nữa, nếu không tối nay con sẽ
ngủ lại đây.”
Nam Hợp khóc thút thít, lập tức ra vẻ ngoan ngoãn, không khóc cũng không làm loạn nữa.
“Thật sao ạ?” Trên lông mi rậm của cậu còn vương nước mắt, sợ hãi ôm lấy cổ Lệ Đông Nhất.
“Thật mà,” Lệ Đông Nhất dùng một tay bế cậu, “Ba có khi nào gạt con chưa.” Anh tiện tay tắt đèn, đóng cửa, bế cậu xuống lầu.
Xe dừng ở bên ngoài nhà họ Lệ, cách cổng lớn khoảng 100m.
Cậu bé sợ ba đi chậm, vùng vẫy đòi xuống, phóng chân chạy về phía xe.
“Mẹ ơi, Nam Hợp đến nè, Nam Hợp đến nè!”
Tân Đồng mở cửa xe, trong đêm tối, bóng dáng mơ hồ của cậu bé tròn quay vừa gọi vừa cười, ôm lấy cô.
Sức của cậu hơi lớn, nhào vào Tân Đồng có chút đau, nhưng đáy lòng lại tràn đầy ngọt ngào.
“Người mẹ dơ lắm, đừng
dựa sát vào mẹ quá.” Tân Đồng ở trong bệnh viện cả ngày, trên người cô
vẫn còn mùi thuốc sát trùng thoang thoảng, cô chỉ rửa tay, chưa thay đồ, không biết bị dính bao nhiêu vi khuẩn.
“Mẹ đâu có dơ, mẹ rất là thơm, thơm giống Nam Hợp vậy đó.” Cậu nũng nịu muốn dựa vào mẹ.
Tân Đồng nhanh chóng cản cậu lại.
Nam Hợp có hơi ảo não, khoanh hai tay lại, lông mày nhíu chặt.
Tân Đồng không có cách nào, rút hai tờ khăn giấy trong hộp từ ghế sau, lau nước mũi cho cậu.
“Là mẹ sợ Nam Hợp bị lây
bệnh, Nam Hợp mà bệnh sẽ rất khó chịu, mẹ cũng sẽ khó chịu.” Tân Đồng
vừa lau nước mũi cho cậu, vừa kiên nhẫn dỗ dành, “Đợi về nhà đi, mẹ tắm
sạch vi khuẩn gây bệnh trên người, sẽ ôm con ngay, chịu không?”
“Mẹ nhớ hôn nữa nha!” Nam Hợp bổ sung.
“Ừm.” Tân Đồng vui vẻ đáp.
Nam Hợp vạch ngón tay tính toán, “Con muốn hôn một triệu một trăm hai mươi cái.”
Có lẽ đây là con số đại điện tối đa, lớn nhất mà cậu có thể biết.
Tân Đồng không để ý con số kỳ lạ này, còn có, nếu mà hôn nhiều như vậy, có lẽ phải hôn đến tận sáng mai?
Cơm chiều là do Lệ Đông Nhất chuẩn bị, anh mua thức ăn ở một tiệm gần nhà Tân Đồng.
Sau khi ăn xong cơm chiều, Lệ Đông Nhất đi khỏi.
Tân Đồng vội vàng tắm rửa giặt giũ, Nam Hợp đã ngồi sẵn trên giường, thay đồ ngủ đợi mẹ.
Tân Đồng lau khô tóc, ngồi xuống giường.
Nam Hợp nhào đến dính vào Tân Đồng, “Mẹ, mẹ mệt không?”
“Mẹ không mệt.” Tân Đồng cố vực dậy tinh thần, xoa đầu Nam Hợp.
“Mẹ, con đấm lưng cho mẹ nhé?” Trước khi ba đi có nói cậu là con trai, mẹ mệt mỏi cả ngày rồi, cậu phải chăm sóc mẹ.
Tay cậu nắm lại thành quả đấm, nhẹ nhàng đấm vào lưng Tân Đồng không hề có quy luật.
Mọi sự mệt mỏi của Tân Đồng giống như tan thành mây khói.
“Mẹ, tối nay Nam Hợp sẽ kể chuyện cho mẹ nghe, mẹ phải ngủ ngoan nhé.” Nam Hợp cầm quyển sách lên như thật, cất giọng đọc.
Tân Đồng cũng muốn nhắm mắt phối hợp, nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng, “Nam Hợp, cầm ngược sách rồi.”
Nam Hợp ngượng ngùng lườm mắt, lát sau, chống lại ánh mắt trêu chọc của mẹ, cậu bình tĩnh tự tin
nói, “Không hề gì, chuyện cổ tích đầy trong bụng Nam Hợp.”
Tân Đồng bật cười.
“Mẹ, con phải kể rồi, mẹ mau mau nhắm mắt lại đi.”
“Ừ.”
Câu chuyện mà Nam Hợp kể chính là chuyện mà trước kia Tân Đồng vẫn thường kể cho cậu nghe.
Quốc vương muốn lựa chọn
ra đứa bé thật thà nhất vương quốc, để khen thưởng nó. Ông phát cho mỗi
đứa bé vài hạt giống hoa, bảo chúng trồng, xem ai trồng ra được loài hoa đẹp nhất. Đến thời gian chọn lựa, mấy đứa trẻ đứng đầy hai bên đường,
tay cầm chậu hoa, bên trong chậu đều là những bông hoa nở rộ, đủ màu đủ
sắc. Chỉ có một đứa bé, tay cầm chậu hoa trống không.
Quốc vương hỏi nó, “Này con, sao con lại không thể trồng ra bông hoa xinh đẹp như những đứa trẻ khác?”
Đứa bé hơi tủi thân, “Ngày nào con cũng tưới nước, trừ sâu, phơi nắng cho nó, nhưng nó vẫn không chịu nảy mầm.”
Quốc vương mỉm cười, xoa đầu cậu bé, nói với tất cả mọi người, “Đây mới là đứa trẻ thành thật nhất.”
Hóa ra, quốc vương đã luộc hạt giống mới đem phát cho mọi người, căn bản là trồng không thể ra hoa.
Mấy đứa trẻ khác vì muốn được quốc vương khen thưởng, liền lén đổi hạt giống.
Nam Hợp kể có hơi rời rạc, một số từ ngữ đặc biệt cậu không nhớ ra, hay dùng mấy từ ấp úng để thay thế.
Tân Đồng mơ mơ màng màng
hình như có nghe thấy Nam Hợp thỏ thẻ gọi cô, sau đó, có cơ thể nhỏ nhắn chậm rãi dán chặt vào người cô.
“Ngủ ngon mẹ nhé.”
Dỗ được mẹ ngủ, Nam Hợp có cảm giác rất thành tựu, nụ cười đặc biệt ngọt ngào hơn, vẫn duy trì tới tận buổi sáng hôm sau.
***
Lệ Đông Nhất lái xe đến công ty.
Trong phòng làm việc, Trần Đại Lợi chờ đợi khá lâu cộng thêm hơn nửa buổi tối, từng giây trôi qua, sắc mặt càng tái nhợt.
Trợ lý Từ rót tách trà cho anh ta, anh ta động cũng không động đến.
“Tổng giám đốc Lệ, anh
đến rồi.” Trần Đại Lợi theo tiếng “rầm” từ trên sô pha đứng bật dậy, há
môi khô khốc, vẻ mặt nơm nớp lo sợ, nói.
Lệ Đông Nhất không nhìn anh ta, lập tức đi đến ngồi xuống ghế phía sau bàn làm việc.
“Quan hệ hợp tác giữa
quản đốc Trần, Khang Hòa và chúng tôi luôn luôn tố