
thù cho đại sư huynh sao?”
“Hả? Vì sao ngươi nghĩ như vậy?”
“Chỉ là trực giác của ta”
“Ngươi tự tin với trực giác của mình?”
Nàng không đáp, đứng nguyên tại chỗ.
Phong Dịch đến gần nàng.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, là Đông Phương Diệu, hắn hạ
triều, đến cửa có cung nữ quỳ xuống đất thỉnh an, liền nghe hắn hỏi:
“Nương nương đâu?”
Cung nữ trả lời chắc chắn, “Khởi bẩm vạn tuế gia, nương nương đang tắm rửa bên trong”
Đông Phương Diệu cười khẽ, “Các ngươi chờ ở bên ngoài, không có lệnh của trẫm, không được đi vào quấy rầy”
Ngay sau đó, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Dừng trước nàng một bước ngắn, Phong Dịch lộ ra biểu tình hài hước nói: “Nam nhân kia thật là háo sắc”
Không đợi Đông Phương Diệu bước vào, hắn liền ôm bả vai Tần Tố Giác, bá đạo
ôm nàng vào trong ngực, cũng mạnh mẽ đem cây sáo bằng ngọc nhét vào
trong tay nàng.
Đúng lúc Đông Phương Diệu đẩy cửa bước vào,
Phong Dịch nhỏ giọng nói bên tai nàng: “Ngọc tiêu này trả lại cho ngươi, nếu như ngươi muốn thấy ta, chỉ cần ngươi thổi thủ khúc ta thường xuyên thổi cho ngươi nghe, ta sẽ xuất hiện trước mặt của ngươi . . . .”. Nói
xong, hắn quay đầu lại cho Đông Phương Diệu một ánh mắt khiêu khích,
liền nhảy ra ngoài cửa sổ.
Đông Phương Diệu mang theo tâm
tình trêu cợt muốn cho nàng một kinh hỉ, nhưng khi tận mắt thấy nam nhân khác ôm nữ nhân của mình trước mặt hắn, nhất thời lửa ghen toát ra,
không để ý tới sự ngăn trở của nàng, bay ra ngoài cửa sổ, cứ như vậy
đuổi theo.
Khinh công của Phong Dịch không tệ, nhưng hắn cũng không vội chạy trốn, ngược lại, cố ý dẫn Đông Phương Diệu đuổi theo,
hai người cùng nhảy lên nóc nhà đánh nhau .
Đông Phương Diệu
nhận mấy chiêu, sau khi thử dò xét, đáy lòng kinh hãi, võ nghệ của nam
nhân này đúng như tin đồn, xuất thần nhập hóa.
Nhanh nhẹn lui về phía sau mấy bước, Phong Dịch cố ý nói: “Hoàng thượng tức giận như
vậy, chẳng lẽ là bởi vì nhìn thấy nữ nhân của mình rơi vào ngực của ta
mà giận dữ?”
Bị hắn nói như vậy, sắc mặt Đông Phương Diệu nghiêm nghị, hắn bỗng đánh ra một chưởng, lại bị hắn ta nhẹ nhàng tránh thoát.
“Ơ, lần này hoàng thượng tức giận thật, điều này cũng khó trách, hoàng hậu
Bắc Nhạc cùng nam nhân khác khanh khanh ta ta ngay trước mặt hoàng đế,
chuyện như vậy bất luận xảy ra trên người nam nhân nào, e rằng đều không thể chịu được”
Mắt thấy đối phương trở tay đánh tới, hắn lại thành thạo tránh thoát, cười nói: “Hoàng thượng, nếu như ngươi thật sự
tức giận, vậy thì nhanh chóng bỏ hoàng hậu đi, dung mạo nương nương như
thiên tiên, nếu ngươi không muốn, ta sẽ giang tay chờ đón đấy”
Đông Phương Diệu giận quá hóa cười, “Phong Dịch, ngươi đừng vọng tưởng dùng
phương pháp ngây thơ này chọc giận trẫm, Tố Giác với trẫm tình thâm
nghĩa trọng, dù có rơi vào ngực của ngươi, đó cũng là bị ngươi bức bách. Ngươi đã nhiều lần lén lén lút lút đến gần nàng, trước kia trẫm không
biết nội tình như thế nào, hiện tại đã biết rõ ràng”
“Ta nên khen hoàng thượng anh minh sao?”. Phong Dịch cười lạnh.
Hắn cười lạnh, “Ngươi muốn báo thù cho Sở Tử Mặc, trẫm sẽ dẫn dắt bốn trăm
vạn đại quân Bắc Nhạc nghênh đón khiêu chiến của ngươi. Nhưng trẫm muốn
cảnh cáo ngươi một câu, từ nay về sau, đừng có chủ ý gì với Tố Giác nữa”
Phong Dịch cười ha ha, nhưng tươi cười không đạt tới đáy mắt.
“Ta, Phong Dịch tung hoành thiên hạ, từ trước đến giờ đều làm theo ý mình,
còn chưa tới phiên người ngoài tới chỉ điểm ta. Đông Phương Diệu, nếu
như ngươi có bản lĩnh, hãy trông chừng nữ nhân của ngươi cho kỹ, nếu
không, nói không chừng, ngày nào đó, nàng sẽ rơi vào vòng ôm của người
khác”
Đáy lòng Đông Phương Diệu giận dữ, mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường.
Hắn đứng chắp tay, kiêu căng đứng trên một góc của nóc nhà, gió nhẹ thổi
qua, thổi lên áo bào hắn, long bào màu sáng thể hiện thân thủ kiêu ngạo
của hắn.
“Nữ nhân của Trẫm, trẫm sẽ thủ hộ đến già, người ngoài muốn cướp, cũng phải xem mình có bản lãnh đó không”
“Được, ta sẽ giương mắt chờ xem, xem ta có bản lãnh khiến nữ nhân của ngươi
biến thành của ta không”. Nói xong, Phong Dịch nhẹ nhàng lùi mấy bước,
biến mất trong nháy mắt.
Từ phương xa như còn nghe thấy tiếng cười đắc ý của hắn, điều này làm cho Đông Phương Diệu giận sôi lên, hận không bắt người nọ vào tù được, lột da, rút gân hắn.
Tần Tố Giác đã ăn mặc chỉnh tề đuổi tới, Đông Phương Diệu
nhảy từ nóc nhà xuống, đứng ổn định trước mặt nàng, dò xét nàng, cẩn
thận hỏi: “Tên khốn kia có làm nàng tổn thương không?”
Nàng
không nhịn được cười nói: “Nếu như hắn muốn tổn thương ta thì sẽ không
làm ra nhiều chuyện như vậy. Còn nữa…, chàng xem chàng đi, thân là một
đế vương, nhưng lại lộ ra biểu tình trẻ con như vậy, nếu chuyện này để
người khác thấy, sao chàng còn có thể tạo uy tín cho mình?”
Sắc mặt Đông Phương Diệu vẫn khó coi như cũ lại bị nàng ôm cánh tay kéo vào trong phòng.
“Chàng đừng tức giận, Phong Dịch nói rõ là cố ý lợi dụng ta khiến chàng tức
giận, nếu chàng nổi giận, chẳng phải đã rơi vào bẫy rập của hắn sao?”
Dưới sự khuyên nhủ của nàng, cuối cùng, sắc mặ