
ãnh Tiếu Tiếu không muốn chuyện này có quá nhiều người biết, cô tránh nói vào vấn đề chính, nhẹ nhàng nói ra yêu cầu của mình.
Cô từng tần mắt thấy Hàn Á Minh thương yêu cô ấy như vậy, nếu chuyện này, em ấy có thể đồng ý, như vậy cô có thể không thương nhớ mà rời đi.
“Chị Tiếu Tiếu? chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”. Hàn Thi Dư hết sức mê hoặc nhìn Lãnh Tiếu Tiếu, không hiểu rốt cuộc chuyện này có liên hệ gì với viện Phúc Lợi.
Cùng nhau khó khăn. “Nếu như em có thể có khả năng giúp chị chuyện này, chị mới có thể an tâm mà rời khỏi lúc này”. Lãnh Tiếu Tiếu hết sức bất lực nói.
“Chị phải rời đi sao? Chị phải đi đâu? Trạch Vũ sẽ không để cho chị đi đâu”. Hàn Thi Dư trong lòng mừng rỡ như điên, trên nét mặt lại hiện rõ vẻ mặt nóng nảy.
“Cho nên, Thi Dư, em phải giúp chị. Chị không muốn khổ sở thế này nữa. Chẳng lẽ em không khổ sở sao? Em thật không để ý sao?”. Ánh mắt Lãnh Tiếu Tiếu mong đợi nhìn Hàn Thi Dư.
Trong mắt Hàn Thi Dư lóe nước mắt, cô đột nhiên ôm Lãnh Tiếu Tiếu, hết sức khổ sở khóc.
“Chị Tiếu Tiếu, thật xin lỗi, đều tại em không tốt. Em không nên yêu Trạch Vũ, nhưng em cũng không có cách nào, từ ngày em đến Hàn gia, em liền yêu anh ấy, em thật sự thương anh ấy. Xem 2 người ở chung một chỗ, em cố gắng để cho mình không để ý, nhưng, chị TiếuTiếu, thật ra em vô cùng để ý, để ý muốn chết, nhưng thiện lương em đau, em thật khổ sở. em muốn làm thế đây? Em muốn chị đi, chị Tiếu Tiếu, chị tha thứ cho em”.
Lãnh Tiếu Tiếu nghe được lời nói của Hàn Thi Dư, đau lòng không cách nào nói được.
Cô thật thương anh? Cô thật để ý sao?
Tất cả đều giống như suy đoán của mình, cô gái hiền lành này đem tất cả giấu trong lòng, một mình thừa nhận.
Lãnh Tiếu Tiếu, rời đi đi? Vì mình, cũng vì cô gái hiền lành này?
“Thi Dư, chớ tự trách, phải chính chị nói xin lỗi, Thi Dư, đồng ý với chị, nhất định giúp chị việc này được không? Nếu không, chị đi sẽ không an tâm. Còn có mẹ Tần, em nhất định phải giúp chị thường đi thăm bà một chút, được khong?”. Lãnh Tiếu Tiếu đem nước mắt lau đi, kiên định nhìn Hàn Thi Dư.
“Chị Tiếu Tiếu, em đồng ý với chị, em sẽ chăm sóc tốt các đứa bé ở viện mồ côi, em sẽ thường đi xem viện trưởng Tần. Chị yên tâm đi. Chị Tiếu Tiếu, xin chị tha thứ cho em, tha thứ cho sự ích kỉ của em.”. Hàn Thi Dư khổ sở gật đầu, ôm Lãnh Tiếu Tiếu thật chặt nức nở.
Lãnh Tiếu Tiếu cũng thương tâm ôm lấy cô, khổ sở trong lòng rốt cuộc cảm thấy được một chút vui mừng.
Hai ngày sau.
Hàn Trạch Vũ nhìn Lãnh Tiếu Tiếu vẫn còn ngủ say, trong lòng anh dâng lên rất nhiều nghi vấn.
Hai ngày qua, cô ấy hết sức trầm tĩnh, trừ thỉnh thoảng hùa theo vài lời nói không liên quan ở ngoài, còn đối mặt với mình, cô ấy hoàn toàn duy trì sự trầm mặc.
Buổi tối, khi đi ngủ, cô ấy sẽ không tự chủ nhích lại gần mình, co rúc ở trong ngực của mình. Lúc nằm mơ còn rơi lệ, tiếng khóc thật nhỏ, giống như tiếng kêu của chú mèo con bị thương. Nhưng sau khi vừa tỉnh lại, cô ấy lại biến thành một Lãnh Tiếu Tiếu quật cường, lạnh lùng.
Cô ấy không kháng cự đối với anh, khiến Hàn Trạch Vũ cảm thấy hết sức không an lòng, anh luôn có dự cảm mơ hồ, giống như sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì đó vậy.
Thay xong quần áo, Hàn Trạch Vũ lại đi đến bên giường, lưu luyến nhìn khuôn mặt phiếm đỏ của cô ấy, cúi đầu, đặt nhẹ một nụ hôn ở trên trán của cô.
Trong lòng yên lặng nói nhỏ, Tiếu Tiếu, thật xin lỗi, chờ sau khi anh hết bận về việc đầu tư dự án này, anh sẽ đối xử với em thật tốt.
Nghe được âm thanh cửa phòng đóng lại, Tiếu Tiếu nằm trên giường mắt mở to ra.
Cô ngồi dậy, nhìn cánh cửa khép chặt, nước mắt ảm đảm từng giọt chảy xuống.
Trạch Vũ, gặp lại sau?
Em không cách nào đối mặt với anh, cho dù sự dịu dàng của anh chỉ là ngẫu nhiên, cũng sẽ không làm thay đổi quyết định muốn rời khỏi của em? T7sh.
Lầu dưới có âm thanh đóng cửa, giống như là một cái búa tạ mạnh mẽ đập vào trong lòng Lãnh Tiếu Tiếu, đầm đìa máu tươi? Cô khổ sở vùi mặt mình vào đầu gối, khóc rống lên.
Một hồi lâu, tiếng gõ cửa yếu ớt vang lên, Lãnh Tiếu Tiếu vội vàng ngẩng đầu lên, lau khô những giọt nước mắt trên khuôn mặt, nhưng trong giọng nói vẫn không giấu được sự ngẹn ngào.
"Mời vào?"
Hàn Thi Dư mang một bộ dáng buồn bã đi vào.
" Chị Tiếu Tiếu, nếu không, chị đừng đi có được không? Nhìn thấy chị khổ sở như vậy, em không đành lòng." Hàn Thi Dư ngồi xuống giường bên cạnh Tiếu Tiếu, cô nhìn thấy những giọt nước mắt còn động lại trên khuôn mặt của Tiếu Tiếu, buỗn buồn nói.
" Đứa ngốc, không phải đều đã nói xong hết rồi sao? Chị không có khổ sở gì cả, chị chỉ là có hơi không nỡ mà thôi." Lãnh Tiếu Tiếu yếu đuối mà cười.
Nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn của Lãnh Tiếu Tiếu khiến Hàn Thi Dư trong nháy mắt có sự chần chờ, nhưng vừa nghĩ tới Trạch Vũ, trong phút chốc tấm lòng mềm mại liền cứng rắn lên rất nhiều.
" Chị Tiếu Tiếu, hôm nay là ngày tập đoàn Hàng Mỹ bắt đầu đấu thầu, Trạch Vũ sẽ rất bận, cũng sẽ không bận tâm trong nhà, chị. . ." Hàn Thi Dư muốn nói lại thôi sau đó nhìn Lãnh Tiếu Tiếu một cái, ánh mắt kia có hơi do dự, có chút không được tự nhiên.
Lãnh Tiếu Tiếu hiểu ý, th