
ản nhiên gật đầu một cái: " Thi Dư, chị hiểu rồi, chị cũng tính toán như vậy rồi."
" Chị Tiếu Tiếu, em . . . . ." Hàn Thi Dư dường như muốn giải thích thứ gì đó, nhưng hình như lại không biết mở miệng như thế nào, vội vàng đến độ cả khuôn mặt đỏ bừng.
" Thi Dư, không cần giải thích cái gì hết, chị có thể hiểu mà. Hơn nữa, đây là tự chị chọn con đường này, không quan hệ tới em. Nếu như Trạch Vũ có hỏi em, thì em nói hôm nay chị đi ra ngoài, em không biết là đi đâu cả."
Lãnh Tiếu Tiếu nói nói xong, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất buồn.
Hiện tại, mình vì một người đàn ông, mà lựa chọn rời đi sao? Dường như ban đầu thời điểm mình rời đi, đã từng thề không thể vì bất cứ tên đàn ông nào mà tự làm khó chính mình, nhưng bay giờ......
Lãnh Tiếu Tiếu mờ mịt nhìn Hàn Thi Dư, khóe miệng nở một nụ cười khổ sở.
———– tử tiết thu phân cắt ————-
Cao ốc Hối Phong.
Khuôn mặt vui vẻ thuận đờng làm quan của Lục Tề Phong hả hê xuất hiện trong phòng làm việc của Hàn Trạch Vũ.
" Trạch Vũ, chúc mừng cậu nhá..., rốt cuộc cũng nắm được cái dự án đầu tư này rồi, tối nay phải tìm một nơi ăn mừng thật lớn mới được?"
Hàn Trạch Vũ mười phần tự tin nhìn Lục Tề Phong bằng một con mắt, khẽ cong môi một cái: "Không được, tối nay mình còn có chuyện quan trọng phải làm."
"Oh, hiểu? Tên tiểu tử này cho tới bây giờ đều là trọng sắc khinh bạn.Cho nên, đây là đồ cậu muốn. Còn nữa, hình như cái tên kia trước mắt không có động tĩnh gì. Giống như rất an nhàn nha?"
Lục Tề Phong đem một cái máy ghi âm nho nhỏ để lên bàn, Hàn Trạch Vũ rốt cuộc đang có ý đồ gì, anh vẫn còn có hơi mơ hồ.
" Nhất định sẽ có động tĩnh, mấy ngày nữa sẽ có đơn vị kiểm tra tới tìm?" Hàn Trạch Vũ vừa nói vừa ngửa người về phía sau, dựa trên ghế.
Một bộ dáng thoải mái, giống như bị người ta tới kiểm tra là một chuyện vinh dự vậy.
" Thật sao? Vậy cậu còn ngồi im như vậy?" Lục Tề Phong hết sức không hiểu nhìn chằm chằm Hàn Trạch Vũ, ánh mắt nghi hoặc, cuối cùng ánh mắt nghi ngờ rơi vào cái máy ghi âm.
" Tại sao không ngồi không yên được? Lần này, mình sẽ cho anh ta một kích trí mạng."
Hàn Trạch Vũ hung hăng nói xong, cũng là đang suy nghĩ trong đầu, thời điểm Lãnh Tiếu Tiếu biết chuyện này sẽ phản ứng như thế nào?
Nghĩ tới đây, đột nhiên anh rất muốn gặp Lãnh Tiếu Tiếu, giơ tay lên nhìn một chút, bỗng chốc đứng lên: " Mình đi trước, cậu thích ngồi ở đây thì cứ tự nhiên, mình sẽ bảo thư ký chiêu đãi cậu thật tốt."
" Này, về sớm như vậy, cậu phải đi đâu sao? Ông chủ mà lại muốn trốn việc sao? Này?" Lục Tề Phong lớn tiếng nói với theo bóng dáng của Hàn Trạch Vũ.
Nhưng là, Hàn Trạch Vũ cũng không để ý tới, nhanh chóng biến mất ở cửa phòng làm việc.
Dọc theo đường đi, cũng không biết tại sao, hôm nay đèn đỏ đặc biệt nhiều. Hàn Trạch Vũ có hơi buồn bực. Anh đốt một điếu thuốc, hình như gần đây anh hút thuốc nhiều hơn so với trước kia.
Hình như luôn có một loại cảm giác lo lắng xâm nhập vào trong lòng anh, hút mạnh một hơi, khạc ra một vòng khói trắng, xuyên thấu qua làn khói mỏng, một bóng dáng gầy gò thoáng qua từ ven đường.
Theo bản năng anh muốn nhìn sang lúc, lại nghe được tiếng kèn thúc dục từ phía sau, thu hồi ánh mắt nhìn thấy đèn xanh đã đổi, nặng nề đạp chân ga, lái xe về nhà.
Trong buồng điện thoại ven đường, Lãnh Tiếu Tiếu sợ hãi bỏ đi ra ngoài, nhìn chiếc xe quen thuộc kia, đáy mắt tràn ngập sự quyến luyến cùng sương mù nồng nặc. . . . Dọc theo đường đi, Hàn Trạch Vũ luôn có một loại cảm giác hoảng hốt, loại cảm giác đó giống như là thất lạc một đồ vật rất quý trọng, hơn nữa bản thân mình lại không nghĩ ra đó là gì.
Phải chăng là Lãnh Tiếu Tiếu? Mất đi cô ấy sao?
Trong đầu của Hàn Trạch Vũ đột nhiên thoáng qua một cái ý nghĩ, mà ý nghĩ này xuất hiện, làm trong lòng của anh càng rối loạn, anh vội vã lấy điện thoại di động ra, bấm một chuỗi số.
Nghe tiếng nhắc nhở điện thoại đã tắt máy, trong đầu của Hàn Trạch Vũ hoàn toàn trống rỗng.
Một dự cảm xấu xâm nhập.
Người phụ nữ đáng chết này?
Hàn Trạch Vũ mạnh mẽ nhấn cần ga một cái, tăng tốc xe giống như một đuôi cá, lưu loát xuyên qua dòng xe cộ, như một trận gió gào thét mà đi qua, cực kỳ nguy hiểm, chọc cho tài xế xe khác rối rít dừng ngay xe lại, đưa đầu ra ngoài tức giận mắng.
Hàn Thi Dư dọn dẹp phòng xong, lẳng lặng ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn căn phòng trống không, về sau chỉ thuộc về Trạch Vũ cùng mình, trong lòng của cô bắt đầu nhộn nhạo có một cảm giác hạnh phúc?
Đột nhiên, tiếng thắng xe khẩn cấp vang lên, Thi Dư vội vàng đứng lên. Cô nghe thấy tiếng đóng cửa xe rất nặng nề, lực độ này hình như ẩn chứa lửa giận rất lớn.
Hít một hơi thật sâu, lấy ra chiêu bài nụ cười, đi tới cửa chính nghênh đón anh.
" Lãnh Tiếu Tiếu?" Hàn Trạch Vũ vừa vào cửa liền vội vã rống lớn .
Trong giọng nói hơi run rẩy, có chút mong đợi, anh mong đợi có thể nghe được tiếng nói của cô đáp lại, xóa đi cái suy đoán kia của anh.
Trong giọng nói của anh còn có một chút sợ hãi, anh sợ dự cảm lần này là có thật, anh sợ sự quật cường của cô sẽ khiến cô biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Nhưng là, trong phòng, trừ tiếng