
ông thắng nổi cơn say rượu, anh dựa
vào tường rồi từ từ tuột xuống ngồi bệt ra đất.
Hồ
Lâm ngồi xuống kéo anh dậy, nhưng không đủ sức. Ánh đèn tỏa xuống dìu dịu càng
làm tăng thêm không khí mờ ảo, lắng đọng, khơi dậy cảm xúc trong lòng cô. Tô
Nhất Minh trong mắt cô trước đây luôn là một người đĩnh đạc, lý trí, lịch thiệp
thì cái bộ dạng giống con nít này đem đến cho cô một cảm giác rất mới mẻ. Cô
không kìm được ôm lấy anh, nhè nhẹ hôn lên má anh: "Giám đốc Tô, anh thật
đáng yêu."
Cánh
cửa thang máy mở ra không gây một tiếng động nào, cô vẫn chìm đắm trong lưới
tình do chính mình giăng ra, một người phụ nữ bỗng lao tới, sờ soạng khắp người
Tô Nhất Minh, lớn tiếng gọi, "Nhất Minh! Nhất Minh! Anh sao thế?"
Trình
Vũ Phi đang yên tĩnh ở nhà xem sách, đợi Tô Nhất Minh trở về. Sắp đến nửa đêm,
thang máy dừng lại ở tầng trên cùng, cô ngẩng đầu lên, tròn mắt nhìn thang máy
mở ra, bên trong một cặp nam nữ đang ôm nhau, hồi lâu không nhúc nhích.
Ban
đầu cô cứ tưởng thang máy lên nhầm tầng, nhưng nhanh chóng phát hiện ra người
đàn ông ở trong đó là Tô Nhất Minh, nhìn kỹ hơn, hình như anh không được tỉnh
táo. Xảy ra chuyện rồi ư? Tim cô bỗng nhói lên, cô lao đến nhanh chóng kiểm tra
hơi thở và mạch đập của anh, thở phào, rồi lớn tiếng gọi anh.
Tô
Nhất Minh mở mắt ra một cách khó khăn, nhận ra cô, vui mừng kêu lên, "Vũ
Phi!"
Hồ
Lâm rốt cuộc vẫn là người phụ nữ hiểu đại cuộc, cô trấn tĩnh trở lại, hít một
hơi thật sâu, từ tốn nói, "Giám đốc Tô uống nhiều quá, tôi đưa anh ấy về
nhà."
Tô
Nhất Minh bất mãn lè nhè, "Không... Tôi không có uống nhiều."
Trình
Vũ Phi giơ một ngón tay trước mặt anh, "Không uống nhiều thật ư? Vậy anh
nói đây là số mấy?"
Tô
Nhất Minh nhìn tới nhìn lui hồi lâu, cười ngốc, "Một"
Trình
Vũ Phi thở phào, "Vậy thì tốt, say không đến nỗi nào, "
Tô
Nhất Minh lại tiếp tục cười ngốc, nhưng lại rất thông minh nói, "Anh biết
là một, tuy nhìn thì thấy hai. Còn một ngón là em biến ra lừa anh..."
"..."
Trình Vũ Phi bật cười khanh khách, chàng ngốc này, đúng là uống nhiều rồi.
Trình
Vũ Phi nhờ Hồ Lâm giúp dìu Tô Nhất Minh lên giường, Tô Nhất Minh tửu lượng rất
kém, điểm này cô đã biết qua mấy lần trước. Anh uống say thì phải để anh ngủ
ngay, nếu không anh sẽ vừa nôn vừa gây náo nhiệt.
Hồ
Lâm lặng lẽ nhìn những cử chỉ thân mật và quen thuộc của hai người, nhìn những
món đồ trang trí mang đậm chất phụ nữ trong nhà. Rõ ràng cô đã hỏi thăm nhiều
nguồn, Tô Nhất Minh là chàng rùa vàng chưa có chủ, sao ở nhà anh lại mọc một
người phụ nữ thế này?
Trình
Vũ Phi cuối cùng cũng xếp đặt ổn thỏa cho Tô Nhất Minh đang mềm nhũn như con chi chi
nhưng lại nặng như một bao gạo to, rồi cô ra ngoài chào hỏi khách, dù sao người
khách này cử chỉ có chút kỳ lạ, nhưng không gặng hỏi mối quan hệ giữa hai người
để tránh không khí ngại ngùng, khó xử. Cô cũng
khống muốn khoe khoang thân phận của mình để tránh gây kích động cho khách.
Bao
gạo to gọi inh ỏi Trình Vũ Phi trong phòng, cô đành để khách một mình, vào
phòng xem bao gạo to cần thứ gì.
"Vũ
Phi... ngưởi đó cứ cười anh kìa."Tô Nhất Minh gàn dở chỉ một vật để trong
phòng.
Trình
Vũ Phi nhìn theo hướng tay chỉ thấy một con búp bê mặt mày tươi cười trên bàn,
cười bò lằn bò càng, "Nhất Minh... cái đó, nó chỉ là rất... thích anh mới
nhìn anh cười đấy."
"Nhưng
anh thấy nó cười mỉa mai."
"Được,
được..." Trình Vũ Phi cố mỉm cười, nhét con búp bê vào tủ, rồi dứt khoát
tắt đèn để anh khỏi phải nghĩ ra trò ma quỷ gì nũa. Tô Nhất Minh say rượu
thường gây ra những chuyện tức cười. cô đã quá quen rồi.
Trình
Vũ Phi vừa bắt chuyện với Hồ Lâm được vài câu thì Tô Nhất Minh lại kêu toáng
lên trong phòng. Cô đành để khách lại một mình. Hồ Lâm thấy không thể ngồi lâu
hơn nên vội vã cáo từ.
"Lại
có ai cười anh à?" Trong bóng tối Trình Vũ Phi xoa đầu anh.
Tô
Nhất Minh kề sát mặt vào cô, mùi rượu nồng nặc "Hôm nay lúc về em quên hôn
anh đấy."
Trình
Vũ Phi kinh ngạc nhưng vẫn hôn anh,
hòng dụ anh ngủ, nhưng cô lại không thể khống chế được tình hình.
"Vũ
Phi, Vũ Phi..." Tô Nhất Minh vừa gọi liên tục vừa áp sát vào người cô, nụ
hôn ấm áp đã dần tăng độ cuồng nhiệt, đầy nhục cảm.
Chết
rồi. Trình Vũ Phi cố gắng ôm anh nhẹ nhàng, để ngăn những động tác quá cuồng nhiệt
của anh lại, nhưng chẳng mấy chốc, Tô Nhất nôn thốc nôn tháo ra đầy giường.
Buổi
sáng tỉnh dậy Tô Nhất Minh cảm thấy vô cùng tủi thân vì phát hiện mình đang ngủ
ở phòng đọc sách. Đầu đau như búa bổ, anh lồm cồm bò dậy, thấy Trình Vũ Phi
đang ở phòng giặt đồ, liền nhõng nhẽo với cô, "Vũ Phi... sao em lại vứt
anh ở thư phòng thế?"
Trình
Vũ Phi quay người lại, ánh mắt mệt mỏi, rõ ràng là ngủ không đủ giấc, "Hôm
qua anh say, nôn ra đầy giường lại còn quấy cả đêm nữa."
"Tuyệt
đối không thể nào!" Tô Nhất Minh phản đối đầy chí khí.
Trình
Vũ Phi không nói gì, Tô Nhất Minh có tật uống say rồi là làm náo loạn cả lên,
tỉnh dậy là phủ nhận sạch trơn không nhớ bất kỳ thứ gì.
"Vũ
Phi, dạ dày anh khó chịu quá, muốn ăn cháo." Tô Nhất Minh không chỉ làm ra
vẻ cây ng