
a thế? Nhưng anh nghĩ chẳng có chuyện gì lớn, chẳng bao lâu nữa làm đám cưới
rồi...
Tô
Nhất Minh rất phiền lòng, gần đây công ty liên tiếp gặp chuyện, lại thêm phải
chuẩn bị hôn sự của mình, anh mệt đờ cả người. Nhưng điều làm Tô Nhất Minh
phiền nhất vẫn là Trình Vũ Phi, gần như cùng lúc với chuyện anh định xong ngày
cưới thì cô bắt đầu lo âu nghĩ ngợi, đòi lui ngày cưới lại, nhưng lại không đưa
ra được lý do hợp lý.
Đó
là hội chứng sợ hãi tiền hôn nhân mà người ta hay đồn đại đó ư? Tô Nhất Minh
hoang mang, trước nay luôn cho rằng nếu có
người bị hội chứng sợ hãi tiền hôn nhân người thì người đó phải là anh, sao lại
là nàng bác sĩ? Anh nghĩ cô lẽ ra phải là người hối thúc kết hôn mới đúng. Hay
là tình cảm của cô đang trong thời kỳ nhàm chán? Cô gặp người đàn ông khác rồi
chăng?
Nỗi
lo lắng này tăng lên đến cực điểm khi anh vô tình bắt gặp cô đi ăn cùng Mục
Thuần.
Lần
đó Trình Vũ Phi phải gọi điện cho Mục Thuần và còn phải mời anh ăn cơm. Một
người bà con của cô ở quê u não phải phẫu thuật. Trong bệnh viện bác sĩ khoa
ngoại có tới mấy người nhưng người phẫu thuật giỏi mà cô quen biết chỉ có mỗi
anh ta, mà phải phẫu thuật gấp, không thể chậm trễ. Mục Thuần cho lời khuyên,
và nhanh chóng nhận bệnh nhân vào bệnh viện. Người nhà bệnh nhân nhờ Trình Vũ
Phi, bằng mọi cách phải mời bác sĩ Mục Thuần ăn bữa cơm, kiên trì ép cô phải
đến đó. Nhìn ánh mắt cầu khiến của họ, hiểu được tâm trạng lo lắng đứng ngồi
không yên của họ, Trình Vũ Phi không thể từ chối.
Bữa
cơm diễn ra ở một nhà hàng lớn, kỳ lạ là, hôm đó chủ nhân mời cơm đợi mãi mà
vẫn chẳng thấy đến, Mục Thuần và Trình Vũ Phi đều đến từ rất sớm, chào hỏi dăm
ba câu rồi chẳng biết nói gì thêm, cả hai cảm thấy ngượng ngùng khó xử, trợn
mắt nhìn nhau.
Cuối
cùng vẫn là cánh đàn ông phá tan bầu không khí im ắng, "Phi Phi... anh vừa
được biết, hóa ra em không phải cùng với Chung Viễn?"
Chuyện
với Chung Viễn trước nay chưa từng xảy ra mà! Trình Vũ Phi bực bội liếc nhìn
một cái, không nói, không rằng.
Mục
Thuần từ tốn nhấp một ngụm trà, rõ ràng là đang đấu tranh tư tưởng rất lâu,
"Phi Phi, thuần túy là đồng nghiệp của nhau, anh muốn góp ý vài lời, nếu
có gì không đúng thì em cứ xem như gió thoảng bên tai. Chung Viễn là người anh
vốn chẳng thích cho lắm. Đậm chất dân giang hồ, lại còn thích khoe mẽ..."
Trình
Vũ Phi cảnh giác nhìn quanh, "Phó chủ nhiệm Mục, chốn công cộng, chúng ta
không nên nói chuyện bệnh viện, để tránh dẫn đến những phiền phức không cần
thiết. Hơn nữa, nói xấu sau lưng người khác không phải là cách hành xử của
anh."
Mục
Thuần im lặng nhìn cô một cái, rồi nói tiếp, " ... Nhưng dù thế nào anh ta
cũng là một bác sĩ, cuộc sống của anh ta, lý tưởng của anh ta, giá trị của anh
ta chúng ta đều công nhận. Cái mà Chung Viễn muốn, không nằm ngoài một gia đình
ổn định, một sự nghiệp thăng hoa, tương lai tươi sáng của y học. Nhưng còn...
doanh nhân kia? Anh ta muốn gì? Anh ta trong công việc như thế nào? Chúng ta
không thể tưởng tượng được... Cho nên, Phi Phi, anh cảm thấy Chung Viễn dù gì
cũng hợp với em hơn tay doanh nhân đó, anh ta có thể cho e hạnh phúc."
Trình
Vũ Phi chau mày, cô muốn phản bác mấy câu, nhưng Mục Thuần nói dường như cũng
có lý.
Bỗng
một người ngồi phịch mông xuống bên cạnh Trình Vũ Phi, ném ánh mắt sẵn sàng gây
hấn về phía tiến sĩ Mục, "Vũ Phi, giới thiệu đi, đây là ai?"
Trình
Vũ Phi trợn tròn mắt nhìn Tô Nhất Minh không biết từ đâu chui ra, kinh ngạc đến
mức như bị người ta bắt hiện nguyên hình.
Mục
Thuần không quen anh, tưởng là chủ nhân buổi tiệc đã đến, đưa tay ra cười lịch
thiệp, "Mục Thuần. Anh là người nhà bệnh nhân giường số mười bảy phải
không? Hân hạnh."
Tô
Nhất Minh không thèm bắt tay anh ta, lại còn kéo bảo bối của mình ngồi sát lại,
cười châm chọc, "Không phải người nhà bệnh nhân giường số mười bảy, tôi là
người nhà bác sĩ Trình."
Sắc
mặt Mục Thuần thể hiện sự thảng thốt đột ngột, nhưng nhanh chóng trở lại bình
thường, lặng lẽ thu tay lại, tiếp tục cười lịch thiệp, "Hân hạnh"
Tô
Nhất Minh không chút kiêng dè trừng mắt với người đàn ông ngồi trước mặt, ánh
mắt khiêu khích một cách lộ liễu. Người này, có lẽ cũng là bác sĩ, nhưng phong
cách của anh ta hoàn toàn không giống Chung Viễn, rõ ràng là được giáo dục tốt,
lịch sự nho nhã, cư xử đúng mực. Đúng là thật khéo,
anh cũng đãi khách ở đây, nhưng ở phòng VIP, vừa ra ngoài định đi vệ sinh lại
nhìn thấy bác sĩ nhà anh cùng một
người đàn ông ăn cơm. Tất nhiên, điều này cũng không thành vấn đề. Nhưng anh
không thích cái cách người đàn ông này nhìn cô. Cho nên anh liền chạy tới phá
hoại bầu không khí. Ai làm anh không vui, anh cũng không muốn người đó vui!
Huống hồ cái niềm vui đó lại do bảo bối thuộc quyền sở hữu riêng của anh nhen
lên. Tức giận lắm thay!
Tiếc
là đối phương chẳng thèm để ý đến ánh mắt khiêu khích của anh, tiếp tục nghiêng
đầu mỉm cười, "Phi Phi, bây giờ anh có lĩnh ngộ mới về tình yêu. Tình yêu
không có sức công phá long trời lở đất như sao Chổi đâm vào trái đất, mà nó là
hai h