
y ra
chuyện gì mà cả ngày anh bận rộn đến nỗi chẳng thấy bóng dáng đâu, hơn nữa tính
tình lại vui buồn thất thường. Muốn cùng anh tâm sự vài câu thì hồn anh lại để
tận đầu tận đâu, nếu không thì cũng vô cớ nổi nóng.
Có
lúc cô nghĩ đến những lời Mục Thuần
nói, tự hỏi lòng mình, cô có thật sự hiểu Tô Nhất Minh không? Biết anh muốn gì,
xem trọng gì không? Thế là cô giả vờ vô tình hỏi anh, "Nhất Minh, mục đích
sống của anh có phải là phát tài không?"
Tô
Nhất Minh trả lời qua quýt, "Tất nhiên không phải."
Trình
Vũ Phi ít nhiều được an ủi, "Là thể hiện giá trị bản thân?"
Tô
Nhất Minh hững hờ hôn cô, "Ừm, phát tài thì trước nay chưa bao giờ là mục
đích sống của anh, mục đích sống của anh là phát đại tài!"
"..."
Trình Vũ Phi đau lòng vùng thoát ra khỏi vòng tay anh. Một gã gian thương, một
kẻ mê tiền! Sao mình lại có thể yêu anh ta được nhỉ? Nhưng quay sang nhìn thấy
bộ dạng đầy tâm trạng của anh, cô lại muốn tìm một cơ hội để
nói chuyện với anh.
Thật
ra kiến thức về hôn nhân của Tô Nhất Minh chắc chắn sâu sắc hơn Trình Vũ Phi.
Yêu đương hay sống chung đều là chuyện giữa hai người. Dù có sóng gió gì đi
chăng nữa, đau khổ dằn vặt cũng chỉ hai người chịu đựng, nhưng khi đã kết hôn,
thì là chuyện của cả đại gia đình hai bên. Bởi thế anh rất thận trọng trong
việc đi gặp bố mẹ Trình Vũ Phi.
Nhưng
anh rất tự tin vào bản thân mình. Sự tự tin này bắt nguồn từ sự yêu quý của bố
mẹ anh đối với anh từ trước đến nay. Tô Nhất Minh từ nhỏ đã là một đứa bé khéo
mồm khéo miệng lại có nụ cười vô cùng ngọt ngào. Từ nhỏ đến lớn dù có chuyện gì
xấu anh hầu như cũng chẳng bị quở mắng lần nào. Cái đạo lý ngàn vạn thứ có thể
đâm thủng nhưng mông ngựa thì không anh đã biết vận dụng rất hiệu quả từ bé.
Mỗi lần thấy tình thế không ổn anh đều trổ hết khả năng của mình để "vuốt
mông ngựa" và lần nào anh cũng chuyển phong ba bão táp thành mưa thuận gió
hòa.
Chuyện
hôn nhân đại sự của anh thật ra bố mẹ đã vô cùng sốt ruột, nhưng mỗi lần gọi
điện thoại về Tô Nhất Minh đều nói đang tìm hiểu. Sau đó các cụ nhận được ảnh
của một đại mỹ nhân. Cô gái trong ảnh thật đáng yêu, hai cụ vừa nhìn đã rất
thích, bèn phóng to ra để ở đầu giường. Một thời gian sau hai cụ lại suy nghĩ
không biết cái thằng ranh con ấy sao vẫn chưa dẫn con dâu về ra mắt bố mẹ
chồng. Điện thoại gọi đi, Tô Nhất Minh nói đã thay người khác, rồi lại một tấm
hình mỹ nhân gửi về, cô gái trong hình cũng trẻ
trung, xinh đẹp như thế.
Nhưng
chuyện khiến hai cụ tức giận nhất đó là một thời gian sau một cậu bé hàng xóm
sang chơi thấy tấm hình ngọc nữ đặt ở đầu giường, "Ối trời! Cô chú cũng
thần tượng minh tinh à?" Đây chẳng phải minh tinh gì gì đó ư? Biết
mình bị thằng con trai cưng lừa, hai cụ tức đến nỗi lập tức mua vé máy bay đi
tính sổ với con trai. Tô Nhất Minh vẫn những câu nói như rót mật vào tai, vừa
túi bụi làm việc vừa tất bật dẫn bố mẹ đi chơi đây đó. Dạo phố, ăn uống, xem
kịch... mệt đến nỗi ngáy khò khò luôn trong nhà hát. Hai cụ xót con trai, không
muốn lãng phí thời gian của con trai, được mấy ngày đã bảo muốn về nhà, những
lời trách mắng cuối cùng cũng chẳng nói ra được. Sau đó tuy các cụ vẫn sốt ruột
hỏi thăm tình hình tìm hiểu con trai tiến triển đến đâu nhưng chẳng can dự vào
nữa. Tất nhiên họ không biết rằng,
sau khi tiễn hai cụ lên máy bay, TôNhất
Minh về nhà nhảy cẫng lên vì khổ nhục kế của mình đã thành công mỹ mãn, lại vui
vẻ tiếp tục đàn đúm với đám chiến hữu thâu đêm suốt sáng.
Anh
chưa từng gặp bố mẹ Trình Vũ Phi, nhưng anh đã có dự tính từ trước. Chưa kết
hôn đã sống cùng nhau tiền trảm hậu tấu, bố mẹ nhà gái sẽ cực lực phản đối,
nhưng anh tin, giống như những đối tác nhà nước, hiếu đại nghĩa động chân tình,
lại thêm hầu bao nặng, trên đời này không có thành trì nào là không thể công
phá. Những khách hàng tham lam ngạo mạn đều bị anh hạ gục, huống hồ gì là hai
vợ chồng già chỉ cầu mong con gái mình hạnh phúc? Chuyện đến bái kiến nhạc phụ
nhạc mẫu đã nằm trong lịch trình của anh từ lâu. Tiếc là, gần đây công ty của
anh gặp khó khăn, việc này tiếp việc kia, anh không tìm đâu ra thời gian. Nhưng
ngày cưới đã định, thiếp mời cũng đã phát, gấp gáp đến nỗi anh chỉ muốn điên
lên
Nửa
đêm Trình Vũ Phi bị tiếng động làm cho giật mình tỉnh giấc, mở mắt
nhìn quanh, thì ra là Tô Nhất Minh mấy ngày liền không thấy tăm hơi đã
trở về.
“Mấy
ngày nay...anh đi đâu vậy? Có đói không?” Trình Vũ Phi vội vàng đứng
lên, đi rót nước, mang thức ăn lên cho anh.
“Công
tác.” Tô Nhất Minh mệt đến nỗi nói không ra hơi. Khó khăn lắm mới lấy
lại chút sức lực, anh kéo cô đứng lên, “Vũ Phi... có thứ anh muốn cho
em xem.. Lại đây nào!”
Dưới
ánh đèn vàng, một chiếc soiree treo trước cửa sổ, giống như một đóa
sen trắng đang khoe sắc. Trên thân váy đính rất nhiều hạt pha lê lấp
lánh, giống như những đứa trẻ nghịch ngợm, chốc chốc lại nhảy ra
làm lóa mắt bạn.
“Thế
nào?” Tô Nhất Minh đắc ý hỏi cô, chiếc váy do anh đ