Polaroid
Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh

Đến Đây Nào, Bác Sĩ Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326544

Bình chọn: 9.5.00/10/654 lượt.

ặt may, kiểu dáng chất

liệu đều do chính anh chọn. Thật ra chính anh cũng không ngờ may xong

chiếc váy lại đẹp như vậy. Anh vừa đi công tác về là vội tới lấy

nó về nhà ngay.”

Trình

Vũ Phi nén tiếng thở dài, “Đẹp, đẹp đến nỗi khiến người ta đau

đớn.”

“Sắp

đến lúc mặc nó rồi... em không muốn thử sao?” Tô Nhất Minh hỏi với

giọng thiết tha.

Sự

ngượng ngùng và do dự cứ thoáng hiện

lên trong mắt Trình Vũ Phi, “Ấy... không cần, em...”



Nhất Minh nhạy bén nắm bắt được những thay đổi trong thần sắc của

cô, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng, “Em không thích ư?”

Trình

Vũ Phi không nỡ làm anh cụt hứng, đành đi thay váy cưới, tư thế vụng về,

lóng ngóng hệt như một chú gấu trúc.

“Đẹp.

Giống hệt tiên nữ giáng trần.” Tô Nhất Minh cười mệt mỏi, một lần

nữa buông mình xuống chiếc sô-pha, mệt mỏi...Nhưng anh đang chiêm ngưỡng

cô gấu trúc mặc váy cưới xinh đẹp, mệt cũng đáng.

Ngày

cưới đã ở ngang trước mắt, nhưng bố mẹ... Trình Vũ Phi buồn bã nhìn

chiếc váy, ngẩn ngơ gọi anh, “Nhất Minh”

“Ừm?”

“Có

thể dời ngày cưới được không? Em.. chưa sẵn sàng.”

“Không

sao đâu cưng. Anh bảo đảm tất cả đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.”

“Nhưng

em cần thời gian để chuẩn bị cho chính mình.”

“Một

số thiệp mời đã được phát rồi... bây giờ lấy lại rất phiền

phức. Khách của anh toàn những người quan trọng, họ đều rất bận,

cần mời trước cả mấy tháng để họ sắp xếp.” Tô Nhất Minh cố gắng

nói ngắn gọn, anh thật sự mệt mỏi đến nỗi không còn tâm trạng để

giải thích chi tiết với cô.

“Vậy

sao lúc định ngày cưới anh không bàn bạc với em? Còn chưa gặp bố mẹ

em nữa đấy.” Trình Vũ Phi trở nên sốt ruột chuyện lớn thế này, làm

sao mà một chút thay đổi cũng

không thể?

“Anh

nhất định sẽ đến gặp bố mẹ em. Em nói với họ thời gian này công ty

rất bận. Đợi anh có thời gian..”

“Nhất

Minh, em biết công việc làm ăn của anh rất quan trọng, quan trọng hơn

tất cả mọi thứ trên đời. Em hiểu, em không để bụng... nhưng chuyện hôn

nhân đại sự không thể qua loa! Nếu công việc của anh bận rộn như thế,

thà ngày cưới hoàn toàn có thể dời lại...” Giọng nói của cô rõ

ràng cứng cỏi, thể hiện sự chống đối.



Nhất Minh không muốn tranh cãi với cô nữa, chỉ muốn từ từ cởi váy

cưới cô ra, đặt cô lên giường, dịu dàng hôn cô, định dùng cách cũ để

giải quyết mâu thuẫn. Nhưng lần này cách đó lại không hiệu nghiệm. Cô

vội vàng đứng thẳng người lên, giống như một con chim đang xù lông. Tô

Nhất Minh dừng lại, đứng lên, cảm thấy bị tổn thương.

Hôm

qua nhận được điện thoại của bạn nói váy cưới đã may xong, hôm nay

từ sân bay anh chạy một vòng lớn, nửa đêm dựng người bạn từ giường

ấm áp dậy để lấy váy cưới, chỉ vì muốn Trình Vũ Phi vui. Nhưng đổi

lại là những rắc rối vô lý của cô. Tô Nhất Minh kìm một bụng tức,

đốt một điếu thuốc, cố gắng giữ giọng nói ôn hòa lý trí, “Không

thể dời ngày cưới. Vũ Phi, anh không giống những người khác. Đám

cưới của anh không chỉ là một đám cưới, đó là một buổi tiệc xã giao.

Rất nhiều nhân vật quan trọng sẽ đến, một sơ suất nhỏ cũng không thể

có, sao có thể dời ngày được? Nếu dời ngày sẽ dẫn đến rất nhiều

những đoán định trái ngược nhau và không ít phiền phức. Vũ Phi, em phải

giữ thể hiện cho anh chứ? Sau này anh còn phải làm ăn nữa chứ!"

"Vậy...

anh lập tức về nhà em. Đến trễ em lo bố mẹ sẽ nghĩ..." Trình Vũ Phi nắm

tay anh, cười lấy lòng anh.

Sao

cô ấy lại không hiểu nhỉ? Mình không phải là không muốn đi, nhưng bây giờ thì

không được mà! Lúc định ngày cưới mình cũng không thể ngờ công ty gần đây lại

rơi vào hố sâu như thế.



Nhất Minh vừa mệt vừa phiền, không chút khách

khí hất tay cô, với tay lấy một chai rượu vang trên tủ rượu.

"Uống

rượu hại thân." Giọng bác sĩ đều đều vọng tới, một ly sữa đặt trước mặt

anh, "Anh bị thiếu vitamin rồi. Nhìn kìa, miệng bị lở rồi đấy...đừng uống

mấy thứ có chất kích thích nữa."



Nhất Minh cố chấp không uống sữa, "Áp lực quá lớn.

Anh muốn uống chút rượu giảm áp lực."

Trình

Vũ Phi đưa ly sữa sát miệng anh, "Không được, Nhất Minh, công việc càng

vất vả thì càng không được bỏ bê bản thân. Em biết một người, liên tục thức

đêm, lại uống rất nhiều cà phê để tỉnh, kết quả bị xuất huyết dạ dày, máu tuôn

ra không khác gì suối! Sau đó phải cắt đi hai phần ba dạ dày, suýt nữa chết

rồi..."

Lại

là một câu chuyện khủng bố! Mình vất vả ngược xuôi tìm đủ mọi cách làm cô ấy

vui, thì kết quả chỉ là những câu chuyện khủng bố thế này đây. Rõ ràng đang ở

nhà mình mà đến rượu cũng không cho mình uống, cuộc sống còn gì là thú vị nữa!

Tô Nhất Minh bực bội đẩy ly sữa kê sát miệng ra.

Trình

Vũ Phi