
đàn ông này, ai ngờ khoảng cách càng lớn thì nỗi nhớ càng dày vò. Chưa
đầy một ngày cô đã nhớ anh. May mà lí trí giúp cô kiềm chế bản thân không tìm
anh. Trong đêm, cuộc điện thoại không hẹn trước ấy lại khiến lý trí của cô bị
đập vỡ tan tành. Cô bỗng vô cùng lo lắng cho Tô Nhất Minh.
Tô Nhất
Minh tiếp tục lục lọi, phát hiện trong ngăn kéo còn một số thứ khác. Dây
chuyền, nhẫn đá, ngọc bội... tất cả những thứ anh tặng không thiếu thứ gì. Cô
ấy thật tuyệt tình! Tô Nhất Minh nhức nhối, cả anh lẫn tiền của anh đều bị cô
xem thường...
Nhưng
anh không muốn bỏ lỡ tình cảm này, thế là ngập ngừng hồi lâu anh nói với cô,
“Vũ Phi, mấy tháng nay anh suy nghĩ rất nhiều, chúng ta bắt đầu hơi vội vàng,
động cơ của anh không được trong sạch cho lắm, có ý đùa giỡn, làm tổn thương
em. Sau đó anh phát hiện ra mình thật sự yêu em, toàn tâm toàn ý chiều chuộng
em. Tiếc là con người anh bảo thủ cố chấp, gia trưởng độc đoán, khiến chuyện
tốt trở thành chuyện xấu, lại làm tổn thương em… Sự xa cách mấy hôm nay đã dạy
cho anh một bài học đau đớn chưa từng có. Nếu đó là sự trừng phạt thì sự trừng
phạt có thời hạn không? Nếu đó là quyết định sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh hy
vọng chúng ta có thể bĩnh tĩnh suy nghĩ thêm một lần nữa, anh hy vọng em có thể
cho anh một cơ hội bắt đầu lại từ đầu, anh sẽ trân trọng cơ hội này, không phạm
sai lầm như vậy nữa.”
Không
dám nghe câu trả lời của cô, anh vội vàng cúp máy, cầm thẻ đi đến ngân hàng,
bây giờ không phải là lúc để tự ái vặt vãnh. Phải cứu công ty thoát khỏi khó
khăn, rồi sẽ sang Mỹ đón bác sĩ bảo bối về.
Trong
thẻ còn gần ba triệu tệ, rõ ràng là không chỉ để mua mì. Từ trước đến nay, anh
luôn hào phóng với người phụ nữ của mình, một mặt để chứng tỏ ta đây, mặt khác
đó là sự bù đắp khi anh không có nhiều thời gian ở bên cạnh họ. Tận đáy lòng
anh cũng xem thường mình, nhưng phải gọi cho phòng tài vụ của công ty cái đã,
để họ lập tức chuyển số tiền này vào tài khoản công ty, rồi gọi cho xưởng cung
cấp nguyên liệu, gấp rút lo liệu kế hoạch sản xuất.
Nhưng
thất bại lần này khiến Tô Nhất Minh ngã quỵ không đứng dậy được! Tình hình kinh
tế trong nước ngày càng xuống dốc, hàng loạt nhà máy phải đóng cửa. Việc kinh
doanh của Tô Nhất Minh xuống dốc không phanh. Lúc này anh không thể không thừa
nhận Nghiêm Hoa có con mắt tinh tường hơn mình, những thiệt hại của lần khủng
hoảng kinh tế này lớn hơn tưởng tượng nhiều. Hai lần hợp nhất trước của anh đã
được thực tế chứng minh là hành động tự sát, nguồn vốn lưu động của công ty vì
đó mà giảm xuống. Món nợ ngân hàng năm ngoái đã đáo hạn, lại thêm Tô Nhất Minh
lần trước mua lại công ty của La Vĩnh Đinh, món nợ thứ hai cũng đến kỳ phải
trả, anh quả thật đã hết đường xoay sở.
Phản
ứng của anh cũng coi như nhanh lẹ, khi tình hình tài chính của công ty vừa ló
ra một chút khó khăn, anh đã lập tức rao bán căn biệt thự ở ngoại ô của mình
với giá thấp bằng một nửa giá thị trường, đóng cửa một số xưởng sản xuất, cho
công nhân nghỉ dài hạn không lương, thậm chí đánh tiếng chuyển nhượng hai phân
xưởng. Nhưng thị trường bất động sản cũng rất ảm đạm, căn biệt thự của anh rao
bán mấy tháng trời mà chẳng ai ngó ngàng, đến cả hai phân xưởng kia, trong lúc
tình hình kinh tế rối ren thế này chắc cũng khó mà bán tháo được.
Tô Nhất
Minh thương lượng với luật sư về món nợ của La Vĩnh Đình, tìm trong hợp đồng
hai điều kiện ngặt nghèo, mượn cớ anh ta không thực hiện lời hứa để kéo dài
thời gian nợ. Lão La tức giận chửi Tô Nhất Minh là lưu manh, chỉ muốn thuê
người băm anh ra làm trăm mảnh. Tô Nhất Minh chẳng thèm để ý đến những lời độc
mồm ấy, mặc âu phục vào anh là quý ông lịch lãm, cởi âu phục ra anh là một gã
lưu manh chính hiệu, trên giường dưới giường đều như thế, hơn nữa đối thủ của
anh nhận thức điều này sâu sắc hơn những người phụ nữ của anh, điểm này anh
chưa bao giờ giấu giếm. Nếu giở trò lưu manh mà được ôm mỹ nhân, có nhiều tài
lộc, anh cũng không để ý đến việc người khác nghĩ gì về anh.
Tiếc là
ở ngân hàng anh không dám giở trò lưu manh, bởi vì ngân hàng lưu manh gấp mấy
lần anh. Nếu anh không trả tiền đúng hẹn, ngân hàng sẽ đến niêm phong, phát mãi
công ty, phân xưởng, nhà cửa của anh, họ chỉ cần lấy được khoản nợ của anh là
được. Hơn nữa, điều này còn để lại những hậu quả liên hoàn khác. Có một danh
nhân nào đó nói rằng, ngân hàng cho bạn mượn ô lúc trời quang mây tạnh, lúc
trời mưa thì hung hãn đòi ô lại. Anh mượn ngân hàng không chỉ một khoản, khi có
một khoản anh trả không nổi, mất uy tín, không chừng tất cả chủ nợ của anh sẽ
ùn ùn kéo đến như ong vỡ tổ ném đá lên đầu anh. Anh không dám tưởng tượng đến
viễn cảnh đó, đi một nước sai không chừng sẽ bị ngân hàng tuyên bố phá sản một
cách oan ức.
Tô Nhất
Minh quả thật trong một thời gian ngắn không kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy,
đành lấy chỗ này đắp vào chỗ kia, mất không biết bao nhiêu công sức, tận dụng
tất cả các mối quan hệ, chạy vạy khắp nơi năn nỉ ông này bà nọ cho mượn tiền.
Tiếc là những tình cảm xã giao này mỏng chẳng khác gì m