
ậy, đến bên Chung Viễn quỳ xuống, nắm lấy tay anh, vuốt ve từng ngón
tay thon dài của anh, “Chung Viễn... Chung Viễn... sao lại thế chứ? Tại em
không tốt, em luôn nghĩ rằng anh đã tìm được hạnh phúc...”
Chung
Viễn nhẹ nhàng đẩy cô ra rồi đứng lên, “Không sao, Lâm Đồng. Tất cả đã qua rồi.
Em cứ tận hưởng cuộc sống của mình đi, đừng lo cho anh. Đại trượng phu phải lập
nghiệp trước rồi mới nghĩ đến lập gia đình, anh vì quá chuyên tâm vào sự nghiệp
mà để lỡ tình yêu, không can hệ gì đến em... Chuyện riêng của anh anh sẽ tự giải
quyết... hưm, hưm...”
Lâm
Đồng đột nhiên vòng tay ôm chặt lấy anh, ngửa cổ tìm môi anh, đau đớn hôn anh.
Toàn thân Chung Viễn khẽ run lên. Muốn đẩy cô ra, nhưng tay anh lại không nghe
sự chỉ huy của não bộ mà nghe lời trái tim, anh siết chặt lấy cô hơn, hận là
không thể ép sát cô vào người mình hơn nữa, cùng cô hòa làm một.
Nụ hôn
ngọt ngào phảng phất men rượu cùng với thân hình nóng bỏng mà thân quen khiến
hơi thở Chung Viễn trở nên gấp gáp không kiềm chế được, “Lâm Đồng... Lần nào
cũng là em chủ động.”
Lâm
Đồng tiếp tục hôn anh, thì thào ngắt quãng, “Ừm. Phải. Em chủ động theo đuổi
anh, chủ động cám dỗ anh, chủ động rời bỏ anh... Anh có muốn chủ động một lần
không?”
Chung
Viễn rên lên: “Thôi đi. Anh đã quen rồi.” Nhắm mắt lại, vị ngọt ngào từ bờ môi
tỏa ra ngào ngạt, nỗi lo lắng trong lòng cũng trỗi lên, “Lâm Đồng, vậy chút nữa
em có chủ động bỏ đi không?”
Lâm
Đồng ôm chặt anh hơn, “Không đâu... ông trời đã trừng phạt em rồi. Em năm đó đã
cảm tính bỏ đi. Em nhớ anh, nhiều năm rồi mà vẫn không thể sống với bất kỳ
người đàn ông nào khác. Em nghĩ là anh đã kết hôn, đã quên em rồi. Thì ra anh
vẫn thế... ông trời không vứt bỏ em. Em sẽ không bỏ đi nữa, trừ phi anh
đuổi em...”
Tô Nhất
Minh ho lên một tiếng chẳng đúng lúc chút nào, “Sởn gai ốc! Chốn công cộng, làm
ơn chú ý hình tượng giùm bác sĩ Chung ạ. Bệnh nhân còn đang ở đây.”
Chung
Viễn ngẩng đầu lên, ánh mắt như hai luồng điện phóng tới, “Gian thương, anh có
thể đi rồi! Đừng có ở đây mà phá đám!”
Tô Nhất
Minh ấm ức trề môi, “Không phải lúc nãy anh nói là đầu tôi có vấn đề phải giữ
lại kiểm tra ư? Nếu không tôi đến đây làm gì để anh vừa động kim vừa động dao
bắt nạt?”
Chung
Viễn cười gằn, “Đầu có vấn đề thì anh đến chỗ bác sĩ thần kinh mà khám. Hơn
nữa... Tôi động dao lúc nào?Anh chưa trả tiền thì tôi động dao thế nào được?
Cút đi!”
Tô Nhất
Minh cảm thấy mình bị coi thường. Nhưng ở địa bàn của người khác anh không thể
không nín nhịn, đành thất thểu mở cửa đi ra.
Đêm
khuya thanh vắng. Bác sĩ trực khoa ngoại lồng ngực nửa đêm dậy đi thăm bệnh, đi
qua phòng trưởng khoa, có chút ngạc nhiên hỏi y tá trực ban, “Chủ nhiệm Chung
hôm nay không về à? Sao bên trong phát ra âm thanh gì kỳ quái thế nhỉ?”
Y tá
nhìn anh ta cười: “Anh ấy vừa đưa vào một người đàn ông máu chảy đầy mặt chắc
là bệnh nhân quen của anh ấy. Tiếng kêu đó chắc là của chàng ta. Tôi đoán là
chủ nhiệm Chung đang giúp anh ta sát trùng, khâu lại vết thương.”
Bác sĩ
trực ban dỏng tai nghe ngóng một hồi, ra vẻ đồng tình, “Đúng là anh chàng tội
nghiêp, bị thương đến mà thảm. Nhưng chủ nhiệm Chung cũng thật yêu nghề, muộn
thế này giúp bệnh nhân khâu vết thương không nói làm gì, còn đưa vào tận văn
phòng mình... Thật đáng khâm phục!”
*
* *
Tô Nhất
Minh vừa về đến nhà đã nằm vật ra giường, anh không biết mình bị người khác nghĩ
oan, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng buồn tủi. Anh muốn tìm ai đó đánh cho cái tay
bác sĩ trưởng khoa ngoại lồng ngực một trận cho hả dạ. Nhưng quan hệ giữa Chung
Viễn và Lâm Đồng xem ra cơ hội tái hợp là rất lớn, đáng để ăn mừng. Hy vọng anh
ta vì thế sẽ tha cho bảo bối của mình.
Buồn bã
thở dài anh bắt đầu thiếp đi, khi bị tiếng điện thoại đánh thức thì trời đã
sáng hẳn. Là điện thoại của Chung Viễn.
“A lô!
Gian thương!” Chung Viễn không chút khách khí.
“Ừm..Tô
Nhất Minh vẫn còn ngái ngủ, toàn thân ê ẩm.
“Dù sao
đi nữa cũng cám ơn anh vì đã đem Lâm Đồng về cho
tôi, tuy rằng anh có ý đồ xấu xa là muốn chia rẽ tôi và Vũ Phi”
“Ừm...”
Tô Nhất Minh đau đớn xoa xoa đầu. Khốn kiếp! Muốn cám ơn mình đâu cần vừa mới
sáng sớm đã kêu quang quác lên như quạ vậy.
“Nhưng
có một chuyện tôi nói cho anh biết. Thật ra Vũ Phi chưa đồng ý kết hôn với tôi.
Tôi đã cầu hôn nhưng cô ấy từ chối không chút do dự. Cho nên... anh phí công vô
ích rồi.”
“Mẹ
kiếp!” Tô Nhất Minh cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo, ngoác miệng mắng.
“Mẹ tôi
mất rồi. Gian thương, nếu anh còn tệ bạc với cô ấy một lần nữa tôi sẽ đánh gãy
chân anh.”
“Khốn
kiếp!”
“Thô
lỗ! Tư chất kém! Hôm nay tâm trạng tôi vui nên không tính toán với anh...”
Chung Viễn tinh thần sảng khoái cúp điện thoại.
Tô Nhất
Minh tức nghẹn họng, anh biết tên tiểu tử đó đang vui vẻ vì vừa rớt vào hũ mật,
còn mình thì lại đang vật lộn với lửa to nước lớn! Vội vàng nhảy tót xuống
giường lật tung danh bạ để kiếm số điện thoại, anh muốn thuê người dần cho cái
tên Chung Viễn này một trận, để anh ta không lên nổi giường, lết không nổi đến
phòng phẫu thuật mấ