
t qua chiếc xe trước mặt, Tô Nhất Minh như muốn nổ tung, “Đồng chí Lâm “Háo
Thắng”, tôi có thể đưa ra một thỉnh cẩu không, tôi yêu cầu dừng xe lại, đổi vị
trí an toàn hơn. Tôi muốn... ngồi ở hàng ghế sau...”
“Anh sợ
gặp tai nạn tôi hy sinh anh à? Yên tâm đi, nếu thật sự xảy ra tai nạn, tôi cũng
sẽ đi cùng anh mà!”
“Đi
cùng tôi? Tại sao tôi phải đi vào chỗ chết cùng cô chứ? Tôi vẫn còn chưa kết
hôn, chưa có con... Tôi không muốn chết... Lâm Đồng, tôi có chỗ nào đắc tội với
cô chứ? Tôi sẽ sửa... Tôi sai rồi! Tôi...”
“Câm
miệng! Tôi bây giờ không thể phân tâm.”
“…” Tô
Nhất Minh tuyệt vọng im bặt. Anh cảm thấy mình thật quá thê thảm, sao lại chọc
đúng vào một tên điên thế này? Hai tên... Chung Viễn cũng có phần. Anh bất chợt
nhớ đến lời của Lục Dã Bình, xem ra chẳng cẩn đợi đến Microsoft hay Panasonic,
đến để lại một đứa con anh cũng chẳng kịp nữa rồi. Gia tài bạc tỷ của anh không
có người thừa kế rồi! Anh rất hối hận, lúc lâm trận sao anh lại dùng biện pháp
bảo vệ nghiêm ngặt làm gì, nếu như làm cho Trình Vũ Phi có một đứa con, tất cả
những chuyện hôm nay đã không xảy ra rồi...
Xe của
Chung Viễn xuống dốc rồi rẽ vào một con đường trong thôn, bắt đầu chạy chầm
chậm. Dưới bóng đèn đường nhập nhoạng, hai bên đều là cánh đồng rộng mênh mông,
trời tối lờ mờ không nhìn thấy rõ bên ngoài. Lâm Đồng thừa cơ phóng vọt lên,
vượt qua anh, rồi từ từ giảm tốc độ,
định đợi xe anh đến gần sẽ sỉ nhục một trận.
Xe của
Chung Viễn từ từ vọt lên, kề sát chiếc Phaeton, cửa kính hạ xuống, dưới ánh đèn
đường tù mù gương mặt điển trai xuất hiện ở cửa xe, “Được rồi gian thương! Có
máu yên hùng đấy!”
Bỗng
rầm một tiếng, chiếc Phaeton rơi xuống ruộng mà không hề được báo trước.
Hoa màu
trên ruộng đã được thu hoạch, chỉ còn trơ lại gốc rạ. Chiếc Phaeton của Tô Nhất
Minh chạy lảo đảo một đoạn ngắn, cuối cùng cũng dừng lại. Chung Viễn không biết
từ đâu bước tới mở cửa xe, cười sung sướng, “Sao rồi gian thương? Tốc độ chậm
lại thì phản ứng không kịp hả? Ấy… Vũ Phi em về rồi à?... Lâm Đồng?”
Tô Nhất
Minh bò ra khỏi xe, sờ soạng khắp người, tay chân còn nguyên, bỗng nghẹn ngào
muốn khóc, thiếu điều muốn quỳ xuống hôn mảnh đất này, cảm ơn Thượng đế đã bảo
vệ. Ước nguyện này của anh nhanh chóng thành hiện thực. Một bóng người nhanh
thoăn thoắt áp sát anh từ phía sau, một cú đâm lao tới, Tô Nhất Minh lảo đảo
ngã úp mặt xuống đất...
Chung
Viễn lôi ra mấy miếng bông thấm thuốc sát trùng bôi lên vết thương gần chân mày
Tô Nhất Minh. Tô Nhất Minh đau muốn kêu cha kêu mẹ, lại không muốn trước mặt
tình địch tỏ ra yếu ớt, đành gồng mình nuốt tiếng kêu rên vào bụng. Nhưng sau
đó thì anh không thể ngậm miệng được nữa. Chung Viễn bắt đầu lấy kim chỉ khâu
lại vết thương, cùng với tiếng kêu thất thanh của Tô Nhất Minh chiếc kim khâu đâm
trúng cổ anh cách vị trí vết thương chừng hơn hai chục xăngtimét.
“Ối
chà, sai một ly đi vạn dặm, chút nữa đâm trúng động mạch cổ đi đời nhà ma rồi!”
Không biết là có ý thù địch không mà Chung Viễn đứng một bên kêu lớn.
Tô Nhất
Minh phẫn nộ ngoảnh mặt đi dứt khoát không thèm để ý đến anh ta. Mình đang ở
trong tay địch, cúi đầu chịu nhịn cũng là đương nhiên. Đây là văn phòng của
Chung Viễn, trên bức tường trắng toát có treo một bức tranh chữ: ninh tĩnh chí
viễn. Anh chẳng thấy ở Chung Viễn cái khí chất “ninh tĩnh” đó. Một bức tranh
khác là phác đồ giải phẫu tim, bên cạnh chi chít những chú thích từng bộ phận
của trái tim bằng cả tiếng Trung và tiếng Anh.
Cú đấm
của Chung Viễn thật lợi hại. Tô Nhất Minh nằm đo đất rất lâu không ngồi dậy
được. Góc chân mày bị rách, máu chảy ra không ít, cằm bị trầy xước, đầu choáng
váng như muốn ngất đi. Mơ màng anh nghe thấy giọng Chung Viễn, dường như rất xa
xăm, “Khốn kiếp! Định trả thù tôi à? Dám lôi người phụ nữ này vào chốn nguy
hiểm, suýt nữa mất mạng, đồ khốn nạn, anh có phải là đàn ông không thế?”
Chỉ
trong vòng một ngày ngắn ngủi có đến hai người nghi ngờ giới tính của mình, Tô
Nhất Minh cảm thấy hai người ấy đúng là trời sinh một cặp. Anh cựa quậy chân,
thều thào giải thích, “Không có chuyện đó. Tôi chỉ muốn tìm cơ hội để hai người
tình cũ gặp nhau thôi, tác hợp một chút, để các người long phụng sum vầy, cũng
là để anh từ bỏ ý định với Vũ Phi của tôi...”
“Sao
anh để cho Lâm Đồng uống nhiều rượu như vậy chứ? Uống rượu rồi mà còn để cô ấy
lái xe? Anh định lấy tính mạng người khác ra làm trò đùa đấy à? Đúng là tên
khốn nạn!”
“Cái cô
bồ ngang nghạnh của anh mà anh không biết sao? Cô ta không phải là phụ nữ mà.
Cô ta muốn làm gì ai cản được cô ta? Tôi lịch lãm thế này, nói cô ta nghe chắc?
Xì!” Anh cố nhấc cái chân không còn chút sức lên đạp Chung Viễn một cái, chỉ
muốn muốn giẫm nát anh ta.
May mà
Lâm Đồng kịp thời xuống xe, tuy cô không hiểu vì sao Chung Viễn lại xuất hiện ở
đây nhưng rõ ràng không thích hành động dã man của Chung Viễn chút nào, lập tức
ngăn anh lại trước khi anh có hành động bạo lực tiếp theo. Chung Viễn lúc này
mới hậm hực chở hai người đến bệnh viện. Tô Nhất Minh chỉ bị thương chú