
ng nên rất có thể sẽ
sụp đổ tan tành. Bởi thế anh đành phải gạt lệ nén thương đau dằn lòng chiến đấu
tiếp.
Lúc
công việc bù đầu anh không muốn nghĩ đến những chuyện không vui, đôi khi trốn
tránh lại dễ hơn là đối diện. Nhưng càng về khuya, lúc rỗi rãi, nỗi đau đớn lại
hiện lên quấy rối giấc ngủ của anh.
Vấn đề
anh nghĩ nhiều nhất chính là mình đã sai ở chỗ nào mà khiến cô bất mãn đến thế,
bất mãn đến mức tìm yếu điểm của mình rồi đâm vào đấy một dao?
Anh cảm
thấy mình chẳng phạm sai lầm gì lớn, tuy trình độ suy xét tâm sự của phụ nữ của
anh đã giảm sút so với trước đây rất nhiều. Sống với cô lâu như vậy, anh tự cảm
thấy rằng mình đã chiều chuộng bác sĩ hết lòng hết dạ, tưởng đâu cô sẽ vui
sướng, ngoan ngoãn nghe lời mình, ai ngờ tâm tư bé nhỏ của cô lại chất đầy
những bất mãn về mình. Sao thế nhỉ?
Thở dài
đánh thượt, anh nốc một ngụm rượu lớn, hôn lễ anh chưa hủy, vẫn còn ôm một tia
hy vọng mong manh, phải tìm Vũ Phi nói chuyện mới được... trốn tránh không phải
là cách.
Gắp qua
loa vài đũa anh đứng dậy cáo từ, Vu Tuy Văn cười trêu chọc: “Sao thế Nhất Minh?
Nhớ cô ấy rồi à? Ăn bữa cơm cũng không nuốt trôi? Tôi thấy cậu đúng là bị phụ
nữ làm cho thê thảm rồi.”
Tô Nhất
Minh gượng cười, sao có thể nuốt trôi được thứ? Anh vội vã chạy về bố trí việc
sản xuất, lại còn phải trù bị nguồn vốn... Nhưng chỉ mong thời khắc quan trọng
nay mình không bị gục ngã, nếu không thì có lỗi với anh em, có lỗi với tiền
rồi.
Tô Nhất
Minh bay chuyến cuối cùng trong ngày. Lên máy bay, anh do dự gửi tin nhắn cho
Vũ Phi, “Cưng ơi, đừng giận nữa. Em không thích ở tầng trên cùng thì chúng ta
sẽ ở tầng trệt, em không thích anh làm thương nhân thì anh làm người giàu, em
không thích anh kiếm nhân dân tệ thì anh sẽ kiếm đô-la... Tóm lại, ngoài là đàn
ông không thể thay đổi ra, những thứ khác anh đều có thể thay đổi, chỉ cần em
quay về...”
Sau đó
tim đập thình thịch chờ tin nhắn trả lời. Không trả lời. Anh rầu rĩ gửi thêm
một tin nhắn nữa, “Anh gọi điện nhé. Anh đang rất khổ tâm, rất căng thẳng. Cuộc
đời thất bại, tương lai mờ mịt. Anh sắp chết rồi... Bác sĩ ơi, cứu anh”.
Điện
thoại im lặng, không có bất kỳ động tĩnh nào. Tô Nhất Minh tức giận, lập tức
gọi điện định mắng bác sĩ một trận vì thấy chết không cứu. Nhưng tiếc là...
điện thoại của cô không liên lạc được.
Tô Nhất
Minh đầy một bụng tức, trong đầu lửa giận bốc cao ngùn ngụt. Đúng là người đểnh
đoảng! Chắc chắn là quên nạp tiền điện thoại rồi! Anh lập tức gọi cho thư ký,
bảo cô phải nạp tiền vào số của Trình Vũ Phi ngay lập tức.
Cô tiếp
viên hàng không xinh đẹp yểu điệu đi tới, dịu dàng yêu cầu anh tắt di động.
*
* *
Máy bay
vừa hạ cánh, Tô Nhất Minh tức tốc gọi điện cho cô, nhưng máy vẫn không liên lạc
được. Anh thầm rủa mạng di động của Trung Quốc chậm chạp. Ngày hôm sau, anh
không thể nhịn được nữa bèn gọi lên khoa của cô, nghe được một tin sét đánh. Cô
đã đi Mỹ rồi, không ai biết địa chỉ cụ thể của cô, ngoài việc nghe đâu người
giúp cô xuất ngoại là Chung Viễn.
Tô Nhất
Minh như bị ai đánh trúng đầu. Trong lúc quan trọng nhất, người phụ nữ của anh
tháo chạy đã đành, nhưng lại do chính lão tình địch tiếp ứng cho cô ta chạy mới
điên chứ! Đúng là chọc anh tức chết mà. Suy nghĩ cả ngày, càng nghĩ lửa giận
càng bốc lên cao, cuối cùng anh quyết tâm đi hỏi tội Chung Viễn.
*
* *
Chung
Viễn mỗi tuần có nửa ngày khám bệnh cho những khách có yêu cầu đặc biệt. Bệnh
nhân đầu tiên của ngày hôm nay làm anh vô cùng ngạc nhiên. Tô Nhất Minh trả một
số tiền lớn để lấy được số đặc biệt của anh, ngay từ phút đầu tiên xông vào đã
vứt ngay sổ khám bệnh trước mặt anh, “Cô ấy đi đâu rồi?”
Chung
Viễn mỉm cười cầm sổ khám bệnh lên, nghiêng đầu hỏi anh, “Ông Tô? Có chỗ nào
không khỏe?”
Giả vờ
giả vịt! Tô Nhất Minh tức tối lườm anh một cái, không chút khách khí đặt mông
xuông ghế, “Chung Viễn, anh giấu vợ tôi ở đâu rồi?”
Chung
Viễn tiếp tục mỉm cười, “Vợ anh là ai? Tôi có quen không?”
Chết
tiệt! Tô Nhất Minh rủa thầm, một bụng tức bị thái cực thần công của anh ta làm
cho nghẹn lại, không cách nào phát ra, đành tạm thời ghìm cơn giận lại, “Anh
giúp Vũ Phi xuất ngoại đúng không? Cô ấy đi đâu? Tôi phải tìm cô ấy!”
Chung
Viễn cười khẩy, “Ồ, thì ra là Vũ Phi nhà chúng tôi. Cô ấy có chí tiến thủ, muốn
học cao hơn nữa, tôi giúp cô ấy liên hệ ra nước ngoài tu nghiệp rồi. Nhưng sẽ
về nhanh thôi... Chúng tôi dự định mùa xuân năm sau sẽ kết hôn đấy.”
“!” Tô
Nhất Minh kinh ngạc há hốc miệng, suýt nữa rớt cả cằm, chuyện gì đang xảy ra
thế này? Chỉ chưa đầy một tháng ngắn ngủi mà gà mái đã biến thành vịt rồi sao?
Kết hôn? Vũ Phi kết hôn với anh ta? Không biết là do phẫn nộ hay khủng hoảng,
mắt anh bỗng hoa lên, anh lao tới siết chặt cổ anh ta, “Đồ khốn nạn! Cướp vợ
nhà người ta, lừa phụ nữ nhà người ta đem bán. Hôm nay tao phải dạy cho mày một
bài học, để mày biết thế nào là cái giá của việc không biết xấu hổ.”
Chung
Viễn mất bình tình đùng sức hất hai tay Tô Nhất Minh ra, “Tô tiên sinh, rốt
cuộc anh có bị bệnh không thế? Có bệnh