
thứ đã thối rữa, đã nổi mốc meo tận đáy trái tim, giống như vết thương mưng mủ
gây nhức nhối, phá hoại những gì tốt đẹp, thì chi bằng để nó theo nước mắt trôi
đi. Màn đêm buông xuống càng lúc càng dày, trên đường không có một bóng người,
thi thoảng mới có một chiếc xe lướt qua.
Mãi đến
khi giọng cô lạc đi, anh mới bước tới, cố gắng nói bằng giọng thoải mái: “Không
xa đây là đến biển rồi, ở đó có những chú cá tươi rói mà người dân chài vừa
đánh bắt lên, có thể mua rồi đến một quán ăn nhỏ ven đường nấu lên ăn, vừa tươi
ngon vừa rẻ, Vũ Phi, có muốn qua đó thử không?”
Quán
cơm rất nhỏ, chủ quán có khẩu âm vùng miền rất rõ, cá tươi, chế biến cũng ngon.
Tiếc là hai người dường như chẳng có chút khẩu vị nào.
“Tình
yêu quả thực là thứ không thể nắm bắt được. Tôi đã từng rất yêu Mục Thuần, yêu
tất cả những gì thuộc về anh ấy. Lúc đó tôi nghĩ rằng tình yêu của mình rất
hoàn hảo, người mình yêu là độc nhất vô nhị. Nhưng lúc chia tay tôi không cho
phép mình gục ngã cho dù lúc đó tôi vẫn rất yêu anh ta, yêu đến mức tưởng chừng
không thể thoát ra được. Sau khi mất tình yêu ấy, tôi suy nghĩ rất nhiều, lúc
đó tôi có phải đang tự tuyệt đường của mình không, có nên níu kéo anh ta trở
lại không? Nhưng tôi không thể chịu đựng được người yêu của mình mang trong
lòng hình bóng người phụ nữ khác mà vẫn nói chuyện kết hôn với tôi, trên người
toàn mùi của người phụ nữ khác mà còn nói yêu tôi... Tôi không thể chịu đựng
được loại đàn ông bắt cá hai tay, tôi không vậy, cũng không thể tha thứ cho
người khác như vậy. Chung Viễn... Có phải tôi quá lý tưởng tình yêu rồi không?”
“Sao
lại có thể như vậy? Loại người đó nếu là tôi tôi sẽ đánh cho đến chết thì
thôi”.
“Nhưng
lần này thì khác, lần này chia tay tôi rất do dự, giống như nỗi do dự khi dấn
thân vào mối tình này. Lúc Tô Nhất Minh bắt đầu theo đuổi tôi, công việc của
anh ấy khiến tôi e ngại. Một người làm ăn khó có thể là người lương thiện.
Nhưng anh ấy không giống những người làm ăn mà tôi thấy. Anh ấy thấu tình đạt
lý, già dặn hiểu đời nhưng cũng rất thuần phác chân thành. Anh ấy kiêu ngạo, nhưng
lại độ lượng khoáng đạt. Anh ấy cũng có quá khứ đau khổ nhưng vẫn tin vào tình
yêu... Bởi thế mặc dù lý trí luôn nhắc nhở tôi đây là một tình yêu không môn
đăng hộ đối, nhưng tôi vẫn cứ đắm chìm…”
“Hê hê,
anh ta thật là một tay gian thương sáng láng. Không giống như Nghiêm Hoa, nhưng
Nghiêm Hoa lúc nhỏ không giống bây giờ.” Chung Viễn gắp một miếng cá, cố gắng
làm dịu bớt nỗi bi ai trong lời nói của cô.
“Ngay
từ lúc bắt đầu tôi đã biết kết cục có thể trắng tay, cũng đã có những dự tính
xấu nhất. Nhưng tôi lại quá yêu anh ấy, dễ dãi với anh, không ngờ cuối cùng
cũng không tránh khỏi kết cục tan nát này... Hai mối tình đều thất bại, tôi cảm
thấy mình không chỉ là bị phản bội, nên cũng có một chút trách nhiệm…”
Chung
Viễn thở dài, “Vũ Phi, em có chắc chắn là mình yêu không giữ lại gì không? Lúc
bắt đầu em đã nghĩ đến những dự tính xấu nhất, sao lại có thể nói hoàn toàn hết
lòng yêu anh ta?”
Trình
Vũ Phi ngớ ra, một lát sau mới nhỏ giọng lý giải, “Tôi thật sự rất cẩn thận giữ
gìn tình yêu của mình, cố gắng thích nghi với cuộc sống của anh ấy, khoan dung
với những khuyết điểm của anh ấy. Nhưng tình yêu của chúng tôi từ lúc bắt đầu
đã không được bình đẳng…”
“Vũ
Phi, tình yêu không phải cứ mù quáng tiến tới là có thể thích ứng, điều này sớm
muộn gì cũng làm cho người ta không chịu đựng nổi. Hê hê, Vũ Phi, em có bao giờ
nghĩ rằng sự bất bình đẳng giữa hai người là do em tự hạ thấp mình? Tôi ít
nhiều có thể hiểu được tâm trạng của em, tôi cũng từng nhỏ nhen và cẩn thận yêu
một người... có lúc vì em yêu quá cẩn thận, nên tình yêu của em trở nên nhỏ
nhen, nhỏ nhen đến mức bị anh ta xem thường... Thời gian bị xem thường lâu dần
em sẽ có cảm giác bất công, chỉ cần một hiểu lầm bé xíu cũng châm ngòi cho sự
chia tay…”
“…”
“Em
nghe bài thơ này, đêm ngồi nghe gió, trong mộng mị nghe mưa, chợt hiểu trăng vì
sao khuyết, ông trời vì sao già. Mấy năm qua, tôi đã hiểu ra, mỗi người đều
không hoàn hảo, mỗi cuộc tình cũng thế, cho nên... không sao, chỉ cần em không
cố chấp, có thể chấp nhận đối phương với những khuyết điểm nho nhỏ của họ, có
thể chấp nhận tình yêu còn chút khiếm khuyết, chỉ cần đó không phải là những
khuyết điểm...”
“Chung
Viễn... Anh đã nghĩ thông như vậy, sao nhiều năm như thế mà vẫn chưa kết hôn?”
Chung
Viễn lại tự giễu mình, “Bác sĩ không thể tự trị bệnh cho mình. Biết và làm rất
khó đi đôi với nhau. À, nói nhiều như thế, chuyện chính lại quên nói với em.
Tôi có quen một bác sĩ ở bệnh viện M bên Mỹ, chuyên về giám sát các bệnh nặng,
họ cần một số người đến làm việc ngắn hạn, tôi định giới thiệu em qua đó. Thay
đổi môi trường để lòng nhẹ nhõm hơn, cũng là để nghĩ kỹ hơn chuyện của mình.”
Trình
Vũ Phi do dự nhìn anh, “Ấy… Chủ nhiệm Chung, tôi sợ không đảm đương nổi…”
“Đảm
đương không nổi thâm tình của tôi à? Hê hê, đừng bận tâm làm gì. Hơn
nữa, con người tôi thật ra có thâm tình gì đâu, nhưng đây thật là tấm lòng