
nát
cả ruột gan.
Giọng
nói của Ngô Chấn Phong bay đến, “Sư muội, sao thế? Thẫn thờ gì thế?”
Trình
Vũ Phi kinh ngạc, vội vàng thu dọn những suy nghĩ bấn loạn trong đầu, “Em hơi
buồn. Không ngờ bệnh nhân giường số năm lại chết nhanh thế. Làm bác sĩ thật bất
lực. Rõ ràng là em làm đúng đến từng việc nhỏ, nhưng cứ áp dụng mỗi biện pháp
tích cực thì bệnh tình anh ta lại xấu đi, cuối cùng là chết..”
“Đó
không phải là lỗi của em. Bệnh của người đó quá nặng. Vũ Phi, anh từng nói với
em, bệnh tật cũng giống như tình yêu, chỉ có thể cố gắng hết sức mình nhưng kết
cục thế nào thì phải nghe theo sự sắp đặt của ông trời. Chỉ cần nỗ lực là được,
không cần phải quá câu nệ tiểu tiết. Vũ Phi, em nhìn thế giới này đi, nước hóa
thành mây, mây lại làm ra mưa, nước tụ thành biển lớn. Ở trạng thái nào cũng
đều rất đẹp, rất thoải mái, cuộc đời con người có rất nhiều khả năng, cũng có
rất nhiều niềm vui. Không cần phải dằn vặt nhiều như thế...”
Trình
Vũ Phi hổ thẹn cúi đầu, sư huynh nói những điều này, hình như không chỉ là nói
về cách trị bệnh, anh ấy phát hiện ra điều gì rồi sao?
Hết giờ
làm đi qua bãi đỗ xe, một chiếc xe thể thao rất quen thuộc bỗng bấm còi inh ỏi
ở một góc làm cô giật nảy nùnh. Cửa xe mở ra, gương mặt của Chung Viễn thấp
thoáng trong xe, “Vũ Phi, lên xe đi.”
Trình
Vũ Phi chần chừ một lát rồi lên xe, Chung Viễn nổ máy. Chiếc xe chạy bon bon ra
ngoại thành trong bầu không khí im phăng phắc giữa hai người, rồi rẽ vào một
con đường nhỏ, dừng bên một cánh Đồng cỏ lau mênh mông.
Ánh
tịch dương ngả dần về Tây, gió hiu hiu thổi, bông cỏ lau bay la đà. Trong thành
phố lớn hiếm khi nhìn thấy cảnh tượng này, Trình Vũ Phi xuống xe, hít một hơi
thật sâu, những nặng nề trong lòng bớt đi được phần nào, “Đẹp quá.”
Chung
Viễn cười cười, “Ừm. Tôi rất hay đến đây. Gần đây khu vực ngoại ô phát triển
rất nhanh, những nơi thế này không còn mấy nữa. Lúc tâm trạng buồn phiền tôi
thường ra đây một lát. Đường sá ở gần đây
đều được xây dựng rất tốt, lại ít người. Có lúc ban đêm tôi một mình đến đây
lái xe với tốc độ cao, cảm giác thật sảng khoái. Đặc biệt là lúc rẽ một khúc
cua với vận tốc cực nhanh, một bộ phận xe sẽ rời khỏi mặt đất, có được khoái
cảm bay bổng như tiên... Rất dễ bị nghiện.”
Lái xe
với tốc độ cao? Trình Vũ Phi ít nhiều cảm thông với tâm trạng của anh. Áp lực
công việc, tình yêu thất bại, có những thứ không thể nói trong bệnh viện, về
nhà lại không có ai lắng nghe, luôn phải tìm cách để giải tỏa. Thế nhưng cô cảm
thấy có nghĩa vụ phải nhắc nhở anh, “Lái xe với tốc độ cao rất nguy hiểm. Chung
Viễn, anh cũng phải nghĩ đến Quả Quả nữa chứ. An toàn phải đặt trên hết.”
“Em
không thích à? Nếu em không thích thì sau này tôi không đến nữa...” Chung
Viễn lấy trong xe hai lon nước giải khát, đưa cho cô một lon.
“…”
Trình Vũ Phi suy nghĩ ý tứ trong lời nói của anh, toát mồ hôi lạnh, vội vàng
chuyển đề tài, “Chủ nhiệm Chung đổi xe mới rồi à? Đẹp thật đấy.”
Chung
Viễn dừng lại một lúc, “Ừ. Nhưng không chỉ có như thế. Mẹ tôi trước kia là một
cô giáo ở miền quê, Nghiêm Hoa là học sinh của bà, rất thông minh, tiếc là mồ
côi cha mẹ từ khi còn rất nhỏ, không có tiền đi học. Mẹ tôi rất thích anh ta,
cảm thấy tiếc một nhân tài, bèn cho anh ta ở lại nhà, để anh ta tiếp tục được
đi học. Tôi với anh ta cùng lớn lên bên nhau, anh ta như anh trai của tôi vậy.”
“Nghe
nói Nghiêm Hoa là một kỳ tài trong giới làm ăn, tay trắng làm nên sự nghiệp.”
Chung
Viễn chau mày không cho là như vậy, “Kỳ tài trong giới làm ăn, tay trắng làm
nên… Nghe mỗi từ như thấm đầy máu và nước mắt. Hê hê, nhưng quả thực anh ta rất
thông minh, nhìn vấn đề thấu đáo hơn người khác. Có một thời gian dài anh ta
chính là người thầy tinh thần của tôi, không ngừng đôn đốc tôi, thúc giục tôi,
cho đến khi tôi không còn tán đồng quan điểm của anh nữa. Nói thật, không có
anh ta tôi không được như ngày hôm nay... Đúng rồi Vũ Phi, em chia tay với gã
gian thương đó rồi à?”
“…”
Trình Vũ Phi bây giờ lo lắng anh sẽ hỏi về Tô Nhất Minh, đang vắt óc nghĩ cách
để né tránh thì không ngờ đề tài đi lòng vòng một hồi cuối cùng cũng chĩa vào
mình, cô nhất thời không biết nói sao.
“Tôi có
thể nhận ra, mấy hôm nay thần sắc em không được tốt...”
“…”
Trình Vũ Phi im lặng, không ngờ trình độ mình thấp đến vậy, trên mặt không giấu
nổi chuyện gì, chẳng trách sư huynh nói với mình những lời như thế.
“Vừa
nãy đó là chỗ tôi thường đỗ xe, vị trí rất tốt, em ra về sẽ đi ngang qua trước
xe tôi. Mỗi ngày tôi đều ngồi trong xe tỉ mỉ quan sát nét mặt của em, đoán tâm
trạng của em…”
“Chung
Viễn!” Trình Vũ Phi thất sắc.
Chung
Viễn cười cười, “Làm em hết hồn hả? Tôi chỉ là muốn nói với em, không có tình
yêu thì cũng có lòng, tình cảm còn có rất nhiều cách thức mà. Chia tay với anh
ta thì cũng đã chia rồi, đừng làm khổ mình như thế.”
Trình
Vũ Phi lúng túng, “Nhưng anh không phải... cái cô gái của anh...”
Chung
Viễn hiểu cô muốn nhắc đến ai, “Lâm Đồng. Cô ấy tên là Lâm Đồng.”
“Ờ, Lâm
Đồng đã trở về rồi phải không?”
Chung
Viễn