
hết lần này đến lần khác không dứt khoát được, thì
em để anh tự do, cho anh cơ hội. Nhưng tại sao anh vừa về đến nhà đã đảo lộn
trắng đen, nói lừa thành ngựa? Đấy... lý do chia tay.. em nói rồi đấy. Bởi
vì... con người anh quá giả tạo!"
"!"
Tô Nhất Minh kinh ngạc nới lỏng tay, trợn
mắt nhìn cô phẫn nộ vùng thoát ra, giống hệt như sợ anh lây vi trùng bệnh cho
cô, rồi quày quả sải bước đi vào bệnh viện...
"Giám
đốc Tô". Nhận điện thoại của Tô Nhất Minh, Hồ Lâm vừa ngạc nhiên vừa vui
mừng, "Anh có bận không? Tôi muốn mời anh dùng bữa cơm đạm bạc, tiện thể
cảm ơn anh. Lần trước anh giới thiệu giám đốc Giang, bây giờ đã trở thành khách
hàng của tôi rồi."
Giám
đốc Giang? Mình giới thiệu? Tô Nhất Minh vỗ trán hồi lâu mới nhớ ra đó là Giang
Bình. Ấn tượng người đẹp lại quả nhiên sâu sắc, mình tìm một mối làm ăn mệt
muốn chết, cô ta lại từ một kẽ hở nhỏ cũng tìm ra được một đống tiền. Nhưng anh
chẳng còn tâm trí đâu mà giả vờ giả vịt với cô ta, bèn đi thẳng vào vấn đề,
"Hồ Lâm, tôi muốn hỏi cô tình hình cụ thể của ngày hôm đó, cái hôm tôi
uống rượu say cô đưa tôi vào bệnh viện ấy."
Hô
Lâm ngạc nhiên, "Hôm đó sao thế? Anh .. mất thứ gì quan trọng à?"
Tô
Nhất Minh ậm ờ, đúng là mất một thứ quan trọng, mất vợ rồi...
"Hôm
đó tôi cùng đồng nghiệp đến Anger Face thư giãn, văn phòng của chúng tôi gần
đấy. Nhìn thấy anh đang gọi điện thoại, nhưng lúc đó anh say quá, điện thoại
rơi xuống đất, anh bò ra đất nhặt nhưng không nhặt được... Có một người phục vụ
giúp anh nhặt lên rồi thay anh nói chuyện điện thoại."
"
Tôi... gọi điện thoại cho ai cơ chứ?"
Hồ
Lâm cười: "Giám đốc Tô, tôi đâu phải Thiên Lý Nhãn, anh gọi cho ai sao tôi
biết được? Tôi hình như có nghe người phục vụ nói có ai đó sẽ đến đón anh. Tôi
đoán là bạn anh."
Tô
Nhất Minh có chút tuyệt vọng, "Sau đó... thì sao?"
"Sau
đó tôi định đưa anh về nhà, nhưng anh lúc đó say đến nỗi khiến người ta hoảng
sợ, tôi bèn đưa anh đến bệnh viện."
"Tôi
... lúc đó có phải đã làm chuyện gì không phải đúng không?"
Hồ
Lâm im lặng hồi lâu rồi cười nhẹ, "Anh nhất định đòi lái xe, còn nói tôi
không lên xe anh là coi thường anh... Kết quả là xe chạy ra đến đường lớn thì
cứ quay vòng vòng, tôi phải rất vất vả mới dỗ dành được anh nhường tôi
lái..."
"Còn
nữa không?"
"Còn..
anh đến bệnh viện không chịu hợp tác, còn nhổ nước bọt vào y tá người ta... Kết
quả là bác sĩ hỏi anh có phải bị dại chó cắn
không?"
Tô
Nhất Minh đau đớn mà rộng lượng bỏ qua những lời xỉ vả của bác sĩ, đi thẳng vào
vấn đề, "Hồ Lâm, tôi muốn hỏi, hôm đó tôi có làm gì... thất lễ với cô
không?"
Không
ngờ anh lại thẳn thắn như vậy, Hồ Lâm xấu hổ đến mức muốn quẳng luôn điện
thoại, nhưng may mà cô là người phụ nữ hiểu biết, cô hít thở thật sâu để điều
chỉnh lại tâm trạng của mình, "Giám đốc Tô.. hôm đó anh đã tưởng tôi là
người khác. Chính là cái người tên Vũ Phi nào đó, Vũ Phi là ai?" Thật ra
cô cũng rất hiếu kỳ muốn biết người phụ nữ đó là gì của anh. Bạn tình? Không đủ
lẳng lơ. Bạn gái? Không đủ thanh nhã. Cô cảm thấy loại đàn ông như Tô Nhất
Minh, có thể kiên trì đến bây giờ chưa kết hôn, có lẽ có yêu cầu rất cao đối
với phụ nữ.
"Là
vợ tôi." Sự thật khủng khiếp như vậy sao? Tô Nhất Minh không còn hứng thú
trò chuyện tiếp, cúp máy ngay.
Chuyện
của ngày hôm đó anh đại khái đã đoán được bảy tám phần. Trình Vũ Phi chắc chắn
đã nhìn thấy gì rồi, vậy mà ngày hôm sau anh còn nói dối cô. Sai lầm này thật
vô cùng nghiêm trọng. Anh phải cẩn thận vạch ra kế sách, làm sao để bác sĩ tha
thứ cho anh, nếu không... đám cưới hoàn hảo trong kế hoạch của anh sẽ tan thành
mây khói...
Trình
Vũ Phi trở về chỗ ở cũ. Một hôm vừa trở
về nhà cô đã nhìn thấy thấp thoáng bóng dáng Tô Nhất Minh, cô buồn phiền muốn
tránh mặt nhưng bị anh không chút khách khí đứng chặn ngay trước mặt.
"Vũ
Phi, đại mỹ nhân đó là Hồ Lâm. Là kiểm toán mà anh mời về."
"Anh
không cần đến đây khoe khoang, em không muốn
biết." Trình Vũ Phi lại càng phiền não.
"Hôm
đó anh uống say được cô ta đưa vào bệnh viện, bị bác sĩ bắt tiêm. Vũ Phi, em
xem, tay anh có vết tiêm đây này, anh đếm rồi, những sáu vết! Tiêm thuốc mà có
tới sáu vết, Vũ Phi.. anh bị bác sĩ bắt nạt..."
Trình
Vũ Phi liếc mắt nhìn người đàn ông đang làm ta vẻ tủi thân, uống rượu say bị
người ta đâm cho thành cái đài sen cô không lấy làm ngạc nhiên.
"Lúc
anh uống say có tật nhìn không rõ người... không chỉ nhìn không rõ mà là nhận
nhầm người, thứ gì cũng nhận không ra. Giang hồ đồn rằng, có lần anh tiếp khách
uống say, không ngừng đập đập cái vòi nước trong nhà vệ sinh, miệng còn nói.
"A lô, a lô, anh Đường đấy à? Cái điện thoại này sao không gọi được
thế..."
Trình
Vũ Phi cuối cùng không kìm được, khóe miệng trễ xuống. Tô Nhất Minh lăn lộn
trong thương trường, giỏi đoán ý người khác qua lời nói ánh mắt, lập tức túm
lấy cơ hội thoáng qua này, ôm lấy cô, hôn cô, "Vũ Phi, em cười rồi. Cười
có nghĩa là tha thứ cho anh rồi... Về nhà đi. Mấy hôm nay anh giống như một chú
cún lạc chủ, ngày ăn không ngon, đêm ngủ không yên, t