
hẫn thờ đi ra đi vào ngóng
chờ em. Cứ thế này mấy hôm nữa chắc sẽ hóa đá luôn.. Vũ Phi, em đừng biến anh
thành đá..."
Trình
Vũ Phi nhắm mắt lại, trong đầu bỗng lóe lên cảnh tượng anh cùng Hồ Lâm ôm hôn
nhau cuồng nhiệt, trong lòng chua xót, nhẹ nhàng đẩy anh ra, "Nhất Minh...
em rất coi trọng sự chung thủy, điều nay không có nghĩa là em đòi hỏi anh như
một tờ giấy trắng. Em không để ý đến quá khứ của anh chỉ cần nó khống dính dáng
đến hiện tại, chúng ta đều có quá khứ. Nhưng em quyết không thể chấp nhận người
mình yêu chạy qua chạy lại giữa hai người phụ nữ, không muốn bỏ ai."
Tô
Nhất Minh ôm chặt cô, "Vũ Phi... Tối hôm đó anh uống say quá, anh tưởng Hồ
Lâm là em, nên anh đã làm chuyện ngu ngốc. Nhưng ...anh và cô ta thực tế không
có quan hệ tình cảm nào hết. Anh không hề có chút suy nghĩ gì không phải với cô
ta. Ngày hôm sau anh sợ em biết chuyện sẽ nghĩ ngợi lung tung, sợ quan hệ của
chúng ta thêm căng thẳng, nên anh nói dối. Vũ Phi, em có thể tha thứ cho anh
một lần này không? Anh thấy oan ức, anh trước nay không hề chạy qua chạy lại
giữa hai người phụ nữ, chứ đừng
nói đến không muốn bỏ ai. Anh toàn tâm toàn ý yêu một mình em mà. Oan cho anh
quá!"
Trình
Vũ Phi cúi đầu, "Nhất Minh, đó là vấn đề trong nhân cách của đàn ông. Dù
là ôm ấp vỗ về, hay lên giường mây mưa thì cũng là đa tình không chung thủy,
chỉ khác nhau ở mức độ mà thôi, về bản chất thì giống nhau."
Tô
Nhất Minh suýt ngất, anh nghĩ sự khác biệt ở đây là rất lớn! Bạn thử móc ra một
vạn tệ hỏi người phụ nữ nào muốn lên giường cùng bạn, chắc chắn sẽ chẳng có mấy
người, nhưng nếu bạn hỏi người phụ nữ nào muốn được bạn ôm một chút, bảo đảm sẽ
có một đống phụ nữ giơ tay. Nhưng anh không dám phản đối bác sĩ lúc này.
Chần
chừ một lát Tô Nhất Minh nói nhỏ, "Nhân cách của anh không có vấn đề gì,
anh cũng muốn có một tình yêu chung thủy. Vấn đề chỉ phát sinh khi anh uống
rượu say. Vũ Phi... anh sẽ cai rượu, sau này anh nhất định sẽ cai rượu. Chỉ cần
em quay về, Vũ Phi, em quay về cùng anh, không có em căn nhà chẳng khác gì một
cái hang bị đóng băng..."
Trình
Vũ Phi lắc đầu nhè nhẹ, "Nhất Minh, trong lòng em có chút khúc mắc. Em cần
chút thời gian để suy nghĩ về tình yêu của chúng ta."
"Tình
yêu của chúng ta có vấn đề ư? Anh cảm thấy rấy tốt mà, trước khi chuyện này xảy
ra chúng ta đều rất tốt..."
"Vấn
đề rất lớn. Em nghĩ rằng tình yêu nên bình đẳng. Nhưng giữa chúng
ta, anh luôn có vị trí cao hơn, anh là người phất cờ ra lệnh. Anh để ý đến em,
anh tốn công sức để theo đuổi em, anh nói muốn sống chúng, anh nói muốn kết
hôn..."
"Trong
tình yêu luôn phải có một bên chủ động mà. Bác sĩ, chính là do em nhập nhằng,
không xác định rõ, đợi đến lúc đầu bạc hết rồi quan hệ của chúng ta vẫn chưa
sáng tỏ..."
"Không
phải là vẫn đề chủ động hay bị động, mà là anh không có thành ý. Trong tất cả
mọi việc, anh đều không hỏi ý kiến em, không để ý đến cảm giác của em. Anh biết
em sợ độ cao, nhà của anh lại trên tầng cao nhất. Vì anh em đã cố gắng để
dọn đến đó sống cùng anh, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng hỏi em quen hay
chưa, có thích hay không..."
"..."
"Lần
đầu tiên của chúng ta là vào ngày Cá tháng tư. Hôm đó những gì anh nói với em,
em đều nhớ rất rõ, nhưng không dám tin. Nhất Minh, có phải anh cố ý sắp xếp
ngày hôm đó không? Anh muốn sau này khi chia tay có thể chối bay chối biến
những lời từng nói không?"
"..."
"Tô
Nhất Minh, em bất chấp tất cả để yêu anh, lao vào anh như con thiêu thân lao
vào lửa. Nhưng anh trước sau đều đã chuẩn bị kỹ lưỡng, luôn nghĩ đến lúc chia
tay có đường lùi. Anh cẩn thận áp dụng biện pháp tránh thai an
toàn, chính là lo lắng nếu lỡ có em bé thì khó xử lý? Anh rất thận trọng không
kể với em công việc làm ăn, lo là em sẽ ngó nghiêng đến tài sản của anh?"
"..."
"Tô
Nhất Minh, em thấy tim mình dường như đã nguội lạnh, đã mệt mỏi. Em muốn suy
nghĩ về tương lai của chúng ta, tuy bây giờ em đã
không thể khẳng định chúng ta có tương lai hay không..."
"Anh...
có thành ý. Kết hôn đó chính là thành ý lớn nhất của anh..." Tô Nhất Minh
cuối cùng cũng nói được một câu.
Trình
Vũ Phi cười mệt mỏi, "Đúng rồi, em mới
đầu cũng rất cảm động. Em cho rằng cố gắng của mình đã cảm động được anh. Em
cho rằng tình yêu của em cuối cùng cũng được đền đáp... Tiếc là không phải. Anh
vẫn không có thành ý. Anh định ngày cưới, đặt may váy cưới, đặt tiệc cưới mà
không hề hỏi ý kiến của em. Em cảm thấy mình giống như một con thú cưng, không
được phát biểu bất kỳ ý kiến gì, tuy được chủ nhân yêu quý chiều chuộng nhưng
lại không được tôn trọng. Nhất Minh, đây không phải tình yêu mà em cần, đây không
phải cuộc hôn nhân mà em muốn có..."
"Đó
là vì thân phận của anh đặc biệt, hôn sự không thể qua loa được, có rất nhiều
chi tiết em không hiểu được, phải đích thân anh làm. Thật ra lo liệu đám cưới
rất mệt..."
"Em
biết là mệt. Cho nên em luôn muốn cùng anh gánh, nhưng mỗi lần em nhắc đến là
anh lại xù lông lên..."
"Em
lần nào cũng chỉ muốn dời ngày cưới! Em biết anh anh không thể dời