
thì khám, không có bệnh thì ra ngay cho.
Đừng có mà làm loạn ở đây. Muốn đánh nhau anh định ngày giờ đi, hết giờ làm tôi
lúc nào cũng có thể tiếp anh. Nói thật với anh nhé, với chút sức trói gà không
chặt của anh, bị đánh cũng là đáng tội! Một người chọi mười mấy người tôi cũng
đã từng thấy! Còn Vũ Phi, cô ấy đã là người trưởng thành, có tay, có chân, có
óc, dễ gì bị tôi lừa bán. Cô ấy vì sao rời bỏ anh, anh hãy về nhà nghĩ kỹ đi.
Muốn tìm người ta thì tự mà nghĩ cách! Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu! Đừng
có ở đây ăn vạ nữa.”
Cô y tá
gọi số ngoài cửa nghe thấy âm thanh bất thường từ bên trong, tò mò mở cửa ghé
vào xem. Từ cú hất tay của Chung Viễn, Tô Nhất Minh biết mình không phải là đối
thủ của anh ta, anh quay đầu nhìn bệnh nhân xếp hàng
chờ ngoài cửa, thất thểu ra về.
Ánh mặt
trời mới bước sang đông dịu nhẹ chiếu khắp nhân gian, nhưng Tô Nhất Minh lại
không cảm nhận được lấy một tia ấm áp. Sức lực toàn thân anh tưởng chừng cạn
kiệt, hai chân anh cảm giác không chạm đất. Anh run run tìm xe của mình, mắt lờ
đờ không thấy mục tiêu. Đây không phải là sự thật. Cô ấy không thể thay lòng
nhanh đến thế được... tuyệt đối không phải là sự thật...
Những
người qua đường nhìn người đàn ông như người mất hồn bằng ánh mắt cảm thông. Họ
nghĩ người này chắc là đã mắc bệnh gì đó rất nặng, gương mặt không chút thần
sắc...
*
* *
Tại
quán bar “Ngọn lửa xanh”, Tô Nhất Minh gọi một ly nước cam vắt, quay sang nhìn
thấy một người phụ nữ đang ngồi cách đó không xa. Đôi mắt rất giống Trình Vũ
Phi, anh cảm thấy tim mình nhói buốt. Nhưng đây không phải là hình dáng của
Trình Vũ Phi, anh quan sát cô ta suốt cả buổi từ cách đi đứng, nói cười, cách
cô ta cười chào tất cả những người không quen biết, chẳng có chút thiện cảm
nào. Cô ta uống rượu cũng rất sành sỏi, sôđa thêm vodka, ly này tiếp ly kia.
Lâm
Đồng, độc thân, từng học khoa thần kinh sinh vật ở trường đại học H ở Mỹ, hiện
làm đại diện cho một công ty kỹ thuật sinh vật của Mỹ có văn phòng ở Trung
Quốc. Sau ngày hôm đó Tô Nhất Minh nhanh chóng cho người điều tra lý lịch người
phụ nữ gặp ở sân bay. Đại học H có Hội hữu nghị ở thành phố này, mối quan hệ
giữa anh và chủ tịch Hội hữu nghị của trường đại học H rất tốt. Mượn danh chủ
tịch anh gửi thiếp mời cho cô ta, mời cô ta tham dự buổi liên hoan do Hội hữu
nghị đại học H tổ chức.
Với
thân phận và kinh nghiệm sống lâu năm ở Mỹ của cô ta, Tô Nhất Minh tin rằng cô
ta sẽ không bỏ qua cơ hội mở rộng mối quan hệ phát triển sự nghiệp. Quả nhiên
khi anh đến thì cô ta đã có mặt, hơn nữa còn như cá gặp nước. Người đẹp thì
luôn nhận được sự ưu ái và nhiều cơ hội mà.
Tô Nhất
Minh chầm chậm lắc lắc ly nước uống, bước tới, “Chào cô. Tô Nhất Minh. Nhìn bề
ngoài cô rất giống vợ của tôi.”
Lâm
Đồng quay đầu sang cười, “Lâm Đồng. Hê hê, cái cách cưa gái này lỗi thời rồi.
Tiểu thư Bào đã dùng cách này để cám dỗ Phương Hồng Tiệm trong Vi thành đấy.”
Tô Nhất
Minh rút từ trong ví ra tấm hình anh chụp chung với Trình Vũ Phi ở Cape Town,
hai người đang đối diện với ánh mặt trời rực rỡ chói lóa cười đến nỗi không
thấy mắt đâu. Lúc đó họ vừa mới thiết lập quan hệ, đang sống trong những ngày
tháng mật ngọt, ai ngờ chỉ vài tháng sau đã chia cách nghìn trùng. Anh thật
không thể ngờ được, thiên đường và địa ngục thì ra chi cách nhau có vài tháng
hành trình.
Lâm
Đồng cầm tấm hình lên xem, cười rạng rỡ, “Góc chụp đẹp. Đúng là giống thật.”
Tô Nhất
Minh cẩn thận cất tấm hình vào ví. Hai người đã chung sống gần một năm, vậy mà
chụp chung chẳng bao nhiêu. Chỉ có vài tấm chụp ở Nam Phi. Vốn định chụp ảnh
cưới luôn, rồi cứ vì chuyện này chuyện kia cuối cùng để lỡ mất. Hôm từ bệnh
viện về anh đã suy nghĩ mấy ngày liền, đến quên ăn quên ngủ. Có rất nhiều
chuyện anh vừa như hiểu ra vừa lại cảm thấy mơ hồ chỉ có một chuyện anh chắc chắn:
Anh không thể để mất cô.
Nghĩ kỹ
thì cô cũng chẳng có bản lĩnh gì đặc biệt. Không quá xuất sắc, không quá đẹp,
đừng nói gì đến thanh thoát cao quý. Chỉ biết nấu ăn, dọn dẹp, cái này thì chị
giúp việc của anh cũng biết làm. Trên giường thì mắc cỡ, dưới giường thì lại
như khúc gỗ, nếu miễn cưỡng thì cũng có thể coi cô là người đẹp, nhưng Tô Nhất
Minh, anh lấy tay vớt một cái, xem chừng còn tóm được nhiều cô xinh đẹp, khêu
gợi hơn cô nhiều.
Nhưng
anh không hề nghĩ đến việc chia tay. Vừa nghĩ đến thì tim đã thấy nhói đau, đau
đến mức không thở được. Căn nhà trống vắng gần như không còn lưu lại dấu vết gì
của cô, nhưng lại phảng phất hơi ấm của cô, giọng nói của cô. Mỗi ngày cô đều
làm cho anh một ly nước trái cây đặt ở bàn trà, bây giờ mỗi lần anh ngồi đúng
vị trí đó chỉ còn là không khí, lòng anh vô cùng chua xót. Mỗi tối khi tắm
xong, người ướt đẫm bước ra, cô vội vàng lấy khăn lau người cho anh, lấy máy
sấy tóc sấy khô tóc cho anh, dù có muộn đến thế nào, sau đó ngắm anh thoải mái
ngủ thiếp đi trên giường. Bây giờ mỗi lần anh lê tấm thân mệt mỏi còn ướt nước
lên giường, lăn qua lăn lại cũng không sao ngủ được. Còn nữa, mỗi sáng trước
khi đi làm cô đều hôn