
lên trán anh, buổi tối lúc về nhà là một vòng ôm ấm áp...
Hết cả rồi...!
Tô Nhất
Minh xem thường mình tính đàn bà, cầm lên được mà bỏ xuống không xong. Anh tự
chế nhạo mình càng sống càng thụt lùi. Nhưng anh nghĩ không thông. Là tình yêu
ư? Anh cảm thấy buồn cười. Hay chỉ là thói quen? Anh càng cảm thấy vô lý, chưa
đến bảy tám mươi tuổi, làm gì đã ngồi lưu luyến những kỷ niệm, thói quen đã
qua? Nhưng dù thế nào, anh cũng đã hiểu ra, anh
không thể bỏ người phụ nữ này.
Thật
mệt mỏi. Tô Nhất Minh lặng lẽ thở dài, lại một lần nữa cả tình yêu và sự nghiệp
đều rơi xuống đáy vực thẳm, nhưng lần này, cùng với việc cứu vãn sự nghiệp anh
quyết tâm sẽ tìm lại tình yêu của mình.
Cái cô
Lâm Đồng đang ngồi trước mắt anh chính là cơ hội, là chìa khóa cho tình thế bế
tắc trước mắt. Anh cẩn thận vạch ra mấy phương án liền, bây giờ chỉ chờ xem ông
trời có muốn giúp anh không mà thôi.
Buổi
liên hoan kéo dài đến tận 9 giờ tối, Tô Nhất Minh vận dụng hết mọi sự duyên
dáng của mình, cuối cùng cũng kết thân được với Lâm Đồng. Lúc mọi người lục tục
kéo nhau về, anh mời Lâm Đồng lên xe đi hóng gió. Lâm Đồng liếc xéo anh một
cái, hào phóng gật đầu. Tô Nhất Minh vui quá hóa rồ, lỡ miệng nói, “Cô không sợ
tôi thừa cơ ăn thịt cô sao?”
Lâm
Đồng cười gằn, “Tôi đai đen Taekwondo đấy. Cứ cho là anh có tà tâm đi, còn cần
phải có tà lực nữa mới được.”
Tô Nhất
Minh kinh hãi ngậm miệng, im lặng khởi động xe, nhắm thẳng hướng ngoại thành.
Tô Nhất
Minh điều tra phát hiện ra Chung Viễn rất thích lái xe đến một nơi, lúc nửa đêm
thanh vắng hay lái xe tốc độ cao ở đó. Anh từng nghe Trình Vũ Phi kể về tình
yêu của Chung Viễn, biết vị trí của Lâm Đồng trong trái tim anh ta khó ai có
thể thay thế được, anh định đưa cô bồ cũ của anh ta đến đó tìm vận may.
Đúng là
may. Đi hết đường cao tốc, từ kính chiếu hậu anh phát hiện ra xe của Chung Viễn
đang chạy bên trái đường, đó là chiếc Ferrari 599 GTB màu đỏ tươi. Anh cảm thấy
tay bác sĩ này là người thích khoe mẽ, theo anh biết thì đã đổi mấy chiếc xe
rồi, bởi thế chắc chắn anh ta thuộc dạng nhiều tiền lắm của.
Tô Nhất
Minh cho xe chạy từ từ bên lề phải, chiếc Ferrari lịch sự giảm tốc chạy sát bên
xe anh rồi bất ngờ tăng tốc vọt thẳng.
Lâm
Đồng bất giác chau mày, “Tô Nhất Minh, anh có phải là đàn ông không thế?”
Tô Nhất
Minh ngạc nhiên khẽ quay đầu sang, “Phải. Cái này thì rất nhiều phụ nữ có thể
làm chứng.”
“Tôi
thấy không phải. Một đại nam nhân sao lại để người khác qua mặt như thế?”
“…” Tô
Nhất Minh bị cái lôgic quái đản của cô ta làm cho chết trân, vượt xe với bị
vượt không phải là bình thường sao? Hơn nữa, xe của đối phương là Ferrari đấy.
“Tấp
vào, tấp vào...” Lâm Đồng không muốn đôi co với anh, chỉ đạo anh tấp xe vào lề,
rồi đổi tài với anh.
“Cô...
định làm gì thế?” Tô Nhất Minh chưa kịp hiểu ra chuyện gì.
“Tôi
muốn cho anh thấy đàn ông chân chính là phải như thế nào!” Lâm Đồng khinh bỉ
trừng mắt nhìn anh một cái, khởi động xe.
Chiếc
xe nhấn ga phóng vọt đi.
Tô Nhất
Minh vội vàng thắt dây an toàn, có chút nghi ngờ hỏi, “Cô định làm gì?”
“Vượt
lại anh ta chứ sao!”
“Nhưng
xe anh ta xịn! Chắc chắn là đuổi theo không kịp.” Trong lòng Tô Nhất Minh dậy
lên cảm giác bất an.
“Tôi
biết. Ferrari 599GTB. 600 mã lực, tốc độ cao nhất có thể đạt đến 330 kilômét
một giờ. Nhưng xe của anh cũng không tồi chút nào.”
“Cô
thấy xe của tôi có thế đạt 300 kilômét một giờ ư?”
“Đường
cao tốc hạn chế tốc độ mà, còn có những xe khác nữa. Anh ta không thế lái với
tốc độ nhanh như thế được.”
“…”
Chiếc Phaeton phóng vọt qua một chiếc ở đằng trước, Tô Nhất Minh hoảng hồn nhắm
mắt lại.
“Lâm
Đồng, khi nãy cô uống rượu, không nên lái xe... Nhỡ đâu cảnh sát kiểm tra sẽ
phạt rất nặng đấy...” Tô Nhất Minh nói đẩy ẩn ý, hòng đoạt tài.
“Không
sao. Đầu óc tôi rất tỉnh táo. Hơn nữa, nếu cảnh sát kiểm tra, tôi cũng có cách
ứng phó. Tôi dạy anh nhé, lúc cảnh sát yêu cầu anh thổi vào máy kiểm tra nồng
độ cồn, anh chỉ cần hít một hơi thật sâu, sau đó cố gắng thổi phù một cái thật
nhanh, hơi thổi ra chính là không khí tinh khiết mà anh vừa hít vào, không có
độ cồn…”
“…” Tô
Nhất Minh suýt ngất.
Chiếc
Phaeton lao như bay trên đường cao tốc, vượt qua hết chiếc này đến chiếc khác.
Chung Viễn cuối cùng cũng nhìn thấy phía sau có một chiếc xe rất ngầu, nhìn kỹ
hồi lâu anh mới phát hiện ra là xe của gã gian thương Tô Nhất Minh, anh bất
giác bật cười. Anh giảm tốc độ, đợi xe của Tô Nhất Minh đến gần bỗng tăng tốc
phóng vọt đi. Cứ như thế mấy lần khiến Lâm Đồng tức xì khói.
Tô Nhất
Minh cảm thấy rõ ràng chiếc Phaeton tiếp tục tăng tốc, tim anh đập thình thịch
như muốn nhảy khỏi lồng ngực, “Được rồi, được rồi... tôi thừa nhận, tôi thừa
nhận mình không phải là đàn ông. Nhưng mà Lâm Đồng... cô cũng đâu phải là đàn ông?”
“Nhưng
tôi trước nay chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém đàn ông!” Lâm Đồng bị chiếc
xe phía trước chọc ghẹo tức đến đỏ cả mắt, nghiến răng ken két nói.
Một âm
thanh chát chúa vang lên, chiếc Phaeton vội vàng thắng gấp, rồi lại vòng ra,
vượ