
ền sản xuất của mình. Nhưng như thế
thì lỡ việc, mất đi cơ hội làm ăn tốt. Con đường nhanh nhất để khuếch trương
chính là hợp nhất."
Không
ngoài dự liệu của anh, một thời gian sau người đàn ông này lại đến, đồng ý hợp
tác với anh một dự án mới, nhưng điều kiện vô cùng khắt khe. Tô Nhất Minh cắn
răng đồng ý. Hiện tại đang khó khăn, cứ phải sống cái đã, huống hồ gì hợp tác
với người này không chỉ có thể sống mà còn kiếm được khá khả quan, tuy miêng
ngon phải dâng cho người khác. Nhưng đợi thời cơ chín muồi, anh có thể hất cẳng
hắn ta, làm một mình.
Từ đó
Tô Nhất Minh đã hoàn toàn vực dậy được công ty, anh cảm thấy mình vô cùng may
mắn. Dù rằng anh biết vận may của anh đến rất vô duyên vô cớ. Nghiêm Hoa tuy là
hàng xóm của anh nhưng giao tình giữa hai người rất nhạt nhẽo. Anh thật sự nghĩ
không ra vì sao anh ta lại giúp mình.
Mây hôm
sau anh gặp được Nghiêm Hoa trong một buổi tiệc chiêu đãi. Tô Nhất Minh thường
tham gia những hoạt động thế này, nhưng rất ít gặp Nghiêm Hoa. Theo những tin
ngoài lề trong giới của anh, Nghiêm Hoa là một người lầm lì ít nói, khác người,
không bao giờ hòa nhập với người xung quanh. Nhưng điểu này không hề cản trở
việc rất nhiều người trong giới muốn kết thân với Nghiêm Hoa, kính nể Nghiêm
Hoa. Tóm lại, Nghiêm Hoa trong giới làm ăn là
một sự tồn tại khác người.
Tô Nhất
Minh âm thầm quan sát. Phần lớn thời gian Nghiêm Hoa không nói không rằng ngồi
trước bàn tiệc, thỉnh thoảng chào hỏi dăm ba câu với những người đi tới, phần
lớn là anh ta lắng nghe, thỉnh thoảng nói chút gì đó, cũng chỉ là những câu
khách sáo. Quả nhiên là một cao thủ tính tình kỳ quái, hành tung khác thường.
Tô Nhất
Minh cầm cốc rượu đi tới, vào thẳng vấn đề, "Mr. Nghiêm, vô cùng cảm ơn
anh, gần đây đã giới thiệu cho tôi hai mối làm ăn lớn."
Nghiêm
Hoa thờ ơ gật đầu, "Tôi chỉ là người đưa tin, làm cầu nối
thôi.”
"Nhưng
rất đúng lúc." Tô Nhất Minh chân thành cảm ơn.
Nghiêm
Hoa lại thờ ơ gật đầu, "Tôi biết. Đó là do tôi đã hứa với bác sĩ
Trình."
"Bác
sĩ... Trình? Bác sĩ Trình nào?". Tô Nhất Minh suýt chút cắn phải lưỡi, nói
lắp ba lắp bắp.
Anh mắt
Nghiêm Hoa chợt sắc lẹm, "Trình Vũ Phi, anh còn nhớ cô ta chứ? Cô ta gọi
cho tôi nói công ty anh gặp khó khăn, muốn tôi cho vay tiền."
Tô Nhất
Minh tiếp tục sững sờ.
“Cô ta
vay tôi hai triệu rưỡi tệ, nói sau trả dần. Tôi nói với cô ta hai triệu rưỡi
chỉ như muối bỏ bể, chẳng thể cứu anh ra khỏi dầu sôi lửa bỏng. Nhưng tôi đồng
ý với cô ta sẽ giúp anh vượt qua lúc khó khăn này, tôi nghĩ mình đã làm được,
cũng chẳng tốn công sức là bao."
Tô Nhất
Minh đau xót. Hai triệu rưỡi tệ, bảo bối của anh, anh kiêu ngạo, anh thanh cao
mà để Trình Vũ Phí đến trang sức anh tặng cũng không lấy đi, lại mở miệng vay
một người đàn ông không quen không biết hai triệu rưỡi! Anh biết thu nhập một
năm của cô vào khoảng trăm nghìn, năm nay cô ba mươi, làm việc đến lúc nghỉ hưu
vừa đúng hai mươi lăm năm nữa. Hai triệu rưỡi là do cô ước chừng con số lớn
nhất mà mình có thể trả được. Anh nhớ lại cách đây không lâu đã nói với cô rằng
cô đã không cùng anh vượt qua hoạn nạn. Anh cảm thấy mình thật là một kẻ khốn
nạn.
"Lý
Thành luôn muốn làm hàng xóm của tôi, đúng lúc anh lại muốn bán nhà với giá
thấp, tôi nói với anh ta chuyện này, hai người thuận mua vừa bán. Thực lực của
Triệu Quân An rất hùng hậu, vì muốn khuếch trương địa bàn nên rất nóng vội, lại
không tìm được đối tượng nào thích hợp để mua. Tôi giới thiệu cho anh, kết quả
đều thắng lợi. Cuối cùng là do anh hợp tác thành công với anh ta kiếm được
khoản lời lớn, đó là do bản lĩnh và vận may của anh, chẳng liên quan gì đến
tôi. Tôi coi như đã hoàn thành lời hứa với bạn mình."
"Anh
đã rất tận tình. Tôi nợ anh món nợ ân tình này." Tô Nhất Minh nói. Trong
lòng anh hiểu rất rõ, nếu không phải là món tiền của Lý Thành khiến anh nhẹ
gánh được đôi chút, nêu không có cú điện thoại của Nghiêm Hoa dự báo trò rẻ
tiền của Triệu Quân An, có lẽ anh đã bán hai phân xưởng với giá rẻ mạt rồi,
tuyệt đối không có chuyện hợp tác với Triệu Quân An như hiện nay.
"Đó
là do vận may và nỗ lực của anh." Nghiêm Hoa vẫn lạnh lùng, rõ ràng không
muốn nhận công.
"Nhưng
mà Mr. Nghiêm, Vũ Phi chỉ là một bác sĩ bình thường, sao anh lại nể mặt cô ấy
như vậy?", Tô Nhất Minh cuối cùng không nén được câu hỏi này trong lòng.
Nghiêm
Hoa cười nhạt, "Chung Viễn nói hộ cô ta, tôi không thể làm mất mặt Chung
Viễn.”
"Chung
Viễn?", Tô Nhất Minh không hiểu tình địch của anh sao lại có mắc mứu ở
đây, trong lòng có chút không vui.
"Em
tôi." Nghiêm Hoa gãy gọn giải thích. "Nó thích bác sĩ Trình."
Tô Nhất
Minh suýt chút nhảy dựng lên, "Không thế nào, anh ta rõ ràng là thích Lâm
Đồng!". Chẳng lẽ Chung Viễn lại đổi ý quay sang tán tỉnh bác sĩ bảo bối
của anh rồi ư? Cái này cũng khó nói, một đóa hoa bá vương hùng hổ dữ dằn, Chung
Viễn chắc chắn đã chịu khổ nhiều vì cô ta, đâu có giống như bảo bối của mình,
dịu dàng chu đáo...
"Tôi
thích bác sĩ Trình hơn. Tôi cảm thấy cô ta hợp với Chung Viễn nhà tôi hơn, cái