
a từng nghĩ như thế." Tô Nhất Minh gân cổ phản bác, anh đâu
có hèn hạ như thế cũng không hẹp hòi như thế, chỉ là vì lúc đó còn quá trẻ, dễ
bị kích động, lại kiêu ngạo. Bây giờ anh đã được đào luyện, hiểu được cuộc đời
ngắn ngủi, nỗi sầu dài lê thê, vũ trụ quá to lớn, lòng người lại quá nhỏ bé, có
rất nhiều điều đều không thể sống thật lòng. Anh đã hối hận, đã đau khổ, đổi
lại bây giờ anh đã tha thứ cho cô ấy. Nhưng không biết Vũ Phi nghĩ thế nào, cô
ấy có tha thứ cho mình không?
Ông chủ
quán lo lắng nhìn vị khách đang lồng lên như con thú hoang trong quán của mình,
tươi cười đến rót rượu, bê thức ăn lên. Ánh đèn trong quán vàng vọt nhưng ấm
áp. Trong mắt của người sắp say Tô Nhất Minh mọi vật dần dần biến sắc, mơ hồ...
Tô Nhất
Minh say túy lúy. Lục Dã Bình dìu anh ra lề đường đón taxi. Đương lúc cuộc sống
về đêm trở nên náo nhiệt nhất, taxi khó kiếm, đợi hơn mười phút mà vẫn không có
một chiếc xe trống nào. Bỗng có một chiếc xe cảnh sát từ từ chạy đến.
"Dã
Bình, ... Đường dây nóng của Cục giá cả có phải là 12358 không?". Tô Nhất
Minh đột nhiên hỏi.
"Ừm,
xem ra cậu vẫn chưa say quắc cần câu." Lục Dã Bình cười gượng.
"Cậu
nhìn cái xe taxi kia xem! Xe khác một km hai tệ, còn trên xe đó lại đề là một
tệ mốt một km. Rỗ ràng là muốn phá giá mà,
cạnh tranh không lành mạnh.
Lục Dã
Bình như không tin vào tai mình, "Bởi thế cậu định gọi điện tố cáo
à?"
"Tôi
chẳng ngu đến thể! Cậu tưởng tôi uống say rồi đúng không? Tôi phải chặn cái xe
này lại để nó chở mình về nhà, tiết kiệm được mấy tệ... Ê ê, dừng xe
lại...".
Lục Dã
Bình suýt ngất, vội vàng đưa tay ngăn anh lại: "Đừng đừng! Nhất Minh! Đó
là xe cảnh sát! Trên xem không phải để là một tệ mốt mà là 110! Cậu chặn nó là
cậu hết đường về nhà!".
Mấy
phút nữa trôi qua cũng không đón được chiếc taxi nào. Tô Nhất Minh không thể
kiên nhẫn hơn được nữa, nhất định đòi lái xe về nhà. Lục Dã Bình đối phó không
được với kẻ say rượu, thầm hối hận không chịu học lái xe, vừa sợ chết vừa lo
cho Tô Nhất Minh, đành nơm nớp lo sợ lên xe. Xe lạng qua lạng lại chạy chưa
được mấy bước thì một cảnh sát từ trong chiêc "taxi" 110 lúc nãy nhảy
xổ ra, chặn xe lại, hách dịch đưa máy đo nồng độ rượu lên miệng Tô Nhất Minh
toàn thân sặc mùi rượu.
Tô Nhất
Minh vẫn luôn có chút kính sợ đối với loại máy móc quốc gia này, lấy hết can
đảm hít một hơi thật sâu rồi thổi. Máy đo nổng độ rượu bất ngờ không có chút
động tình. Anh cảnh sát chẳng hiểu đầu cua tai nheo, Lục Dã Bình vội vàng lau
mắt kính, chỉ có Tô Nhâìt Minh dương dương tự đắc mở cửa bước lên xe, thầm nghĩ
cách mà đồng chí Lâm "Hảo Thắng" dạy mình thật hữu dụng. Nhưng suy
nghĩ một hồi cảm thấy có chỗ nào không ổn, nhìn ra ngoài thì thấy Lục Dã Bình
đang đứng kế bên xe, anh ngoác miệng gọi Lục Dã Bình lên xe, Lục Dã Bình cười
đau khổ ra dấu gì đó với anh. Tô Nhất Minh thấy vô cùng khó hiểu.
Sự khó
hiều của anh mau chóng có lời giải đáp, cứa xe mở ra, anh cảnh sát trên tay cầm
chìa khóa xe, thò đầu vào cười lạnh lùng: "Tiên sinh, đây là xe của tôi.
Anh muốn ngồi thì đổi vị trí. Sao? Muốn đi tuần tra cùng tôi hay muốn trở về
đơn vị cùng tôi?"
Lúc Tô
Nhất Minh tỉnh lại thì thấy mình đã ở trong nhà, khắp nhà bừa bộn, Lục Dã Bình
đang nằm trên sô-pha gáy o o. Anh chán ghét lay anh ta dậy: "Dã
Bình, sao cậu lại ngủ ở nhà tôi? Không về nhà vợ cậu không cằn nhằn sao?"
Lục Dã
Bình đau khổ mở mắt ra: "Tôi cũng muốn về nhà, nhưng hôm qua cậu quậy phá
cả đêm, tôi chỉ vừa chợp mắt được một chút."
"Không
thể nào. Tôi ngủ rất say mà."
"Cậu
biết hôm qua cậu về bằng cách nào không? Là cảnh sát giao thông đưa cậu về đấy!
Cậu thật mất mặt quá đi, trước tiên là tưởng xe cảnh sát là taxi đòi chặn lại,
tiếp đó là tưởng xe cảnh sát là xe mình đòi chạy... Cũng may là tôi xưng cái
chức danh cao quý giáo sư đại học của mình ra, nói ngon ngọt với cảnh sát người
ta mãi, anh ta mới khách khi chở chúng ta về nhà đây."
"Không
thể nào." Những chuyện mình làm khi say rượu, Tô Nhất Minh đều một mực
không nhận.
"Lại
chối bay chối biến rồi. Tính đã vậy rồi mà. Có lần uống say cậu còn tè giữa
đường, hôm sau cậu cũng chối bay."
"Đồ vu
không!" Tô Nhất Minh thẹn quá hóa giận.
Lục Dã
Bình lười đôi co với anh: "Xe của cậu bị giam rổi, tự đến đội cảnh sát mà
lấy. Nhưng cái máy đo nồng độ của cảnh sát thật bất thường, cậu say bét nhè như
vậy mà không đo ra được. Chắc là lãnh đạo cảnh sát bị một vố nặng rồi nhập phải
hàng giả! Sau này chúng ta ra đường phải cẩn thận gấp vạn lần đấy". Nói rồi
anh đi ra cửa. Tô Nhất Minh ngoẹo đầu nhìn dáng đi của anh ta, bỗng lao đến
chặn anh ta lại: "Dã Bình, Trước bụng cậu ôm gì thế?"
"Không
có gì."
"Rượu
của tôi! Rượu vang của tôi! Dã Bình chai này cậu không thể mang đi, đây là rượu
may mắn của tôi...". Tô Nhất Minh đưa mắt quét ngang tủ rượu, nhanh chóng
phát hiện ra thiếu một chai.
Lục Dã
Bình nổng nhiệt ôm lấy anh, ra vẻ an ủi: "Ai dà chiến hữu! Cậu tỉnh lại
hoàn toàn rồi, đầu óc thật minh mẫn, anh đây yên tâm rồi." Nói rồi mang
bảo bối của Tô Nhất Minh thi