
cô Lâm Đồng đó không đáng tin, trước đây đã từng bỏ Chung Viễn..
Tô Nhất
Minh bất lịch sự cười khùng khục, anh sờ vết sẹo bị Chung Viễn đánh, hình như
bây giờ vẫn còn hơi đau. Người cao to như thế đường đường là một bác sĩ trưởng
khoa ngoại, lại bị phụ nữ đá, anh cười muốn rơi cả răng.
Nghiêm
Hoa nói tiếp: “Cô ấy bây giờ lại quay về làm phiền nó. Tôi thấy hai đứa nó
chẳng hợp nhau chút nào, ở cùng nhau chẳng mấy ngày Chung Viễn đã bị sái cổ
tay, chẳng thể mổ phẫu thuật được. Bác sĩ Trình vẫn tốt hơn."
Tay
Chung Viễn bị thương? Hoa bá vương, làm tốt lắm! Đã báo thù giùm mình! Tô Nhất
Minh reo lên trong lòng, tốt quá rồi, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tốt
nhất là mạnh bạo thêm chút nữa, phế một tay của anh chàng bác sĩ khoa ngoại đó,
để anh ta suốt đời không đi cướp người phụ nữ của mình!
"Xem
ra anh rẩt vui mừng?". Ánh mắt Nghiêm Hoa lại trở nên sắm lẹm.
"Ấy,
tôi chỉ là nghĩ chủ nhiệm Chung ở nhà chơi đùa với hoa bá vương thế nào mà còn
nguy hiểm hơn cả đua xe thế này. Anh ta đua xe lâu như thế rồi mà chẳng sao,
chơi mới vài ngày mà cổ tay đã sái rồi." Tô Nhất Minh ác ý đoán mò, cười trên
nỗi đau của người khác.
"Hoa
bá vương?". Nghiêm Hoa cau mày, "Cái cách gọi này rất thích hợp với
Lâm Đồng. Chung Viễn bị thương ở tay là do chơi với Quả Quả, nó với Lâm Đổng
đúng là oan gia, ở gần nhau là gặp xui xẻo. Tôi vẫn cảm thấy bác sĩ Trình tốt
hơn, dịu dàng hiền hòa, lại có tình có nghĩa, Quả Quả cũng rất thích cô ta...
Tôi luôn muốn thuyết phục Chung Viễn đến với người phụ nữ khác."
"Tốt
đến thế nào thì cô ấy cũng là của tôi rồi." Tô Nhất Minh cuối cùng không
nhịn nổi nữa. Anh quả thật rất ghét cái cảm giác vật sở hữu của riêng anh bị
người ta chỉ trỏ, nhấc lên bỏ xuống
rồi cho vào túi mình
"Ba
mươi chưa phải là Tết, ván đã đóng thuyền đâu. Hơn nữa cô ta cũng chẳng thích
hợp với anh, thế giới của cô ta đẹp đẽ thuần khiết, còn giới của anh toàn là
xấu xa xảo quyệt"
"Xấu
thì không có quyền theo đuổi cái đẹp sao?"
"Có.
Nhưng sự theo đuổi của anh có thể sẽ phá hủy mất vẻ đẹp đó"
"Không
đến nỗi. Tôi không phức tạp như anh, không đủ nhẫn tâm để hủy hoại cuộc đời bảo
bối của mình..”'. Câu nói từ miệng buột ra, đợi anh phản ứng thì đã quá muộn.
Sắc mặt
Nghìẻm Hoa bồng chốc sa sầm, ánh mắt trở nên giận dữ anh ta không nói lời nào
đứng dậy, đi thẳng ra cửa, Tô Nhất Minh thẫn thờ nhìn cốc rượu, những bọt khí
li ti đang từ từ nổi lên từ đáy ly, lên đến bề mặt thì vỡ tan.
Theo tin ngoài lề, Nghiêm Hoa có được hào quang như hiện nay đều đánh đổi bằng
những thứ quý giá nhất của anh ta. Anh ta có tiền, có quyền, nhưng lại vĩnh
viễn mất đi người anh ta yêu thương nhất. Đây là vết thương lòng của anh ta,
không được nhắc đến, nhắc đến là anh ta sẽ xù lông lên. Xem ra hôm nay mình đã
đắc tội với gã này rồi.
Tô Nhất
Minh thở dài, rõ ràng anh đã chạy sang Mỹ để cắt đứt mối lương duyên đó, lại
còn vì cô mà đắc tội với người đàn ông đầy quyền lực này. Rõ ràng là anh sẵn
sàng đắc tội với bất cứ người nào vì cô, thế mà lại hùng hùng hổ hổ đích thân
dập tắt tất cả mọi hy vọng. Mình thật là thằng khốn nạn, ngu ngốc hết chỗ nói.
Mọi
người bỗng dưng đối đãi với anh nồng nhiệt trở lại, lũ lượt đến chào anh, kín đáo
hỏi về quan hệ giữa anh và Nghiêm Hoa. Tô Nhất Minh biết vì mình nói chuyện với
Nghiêm Hoa lâu như vậy nên được mọi người trầm trổ ngưỡng mộ. Anh đành cười
gượng.
Rất
nhiều ngày Tô Nhất Minh sống trong cảm giác ngây ngây. Cứu được công ty cũng
không làm anh vui chút nào. Anh đã mất đi thứ quý giá nhất trên đời này. Sau
khi từ Mỹ về, Tô Nhất Minh cảm thấy mình như chết rồi, sống cũng chỉ là cái xác
không hồn.
Một
buổi tối, không thể xua tan nỗi cô đơn đang bủa vây, Tô Nhất Minh gọi điện cho
Lục Dã Bình, mời anh ta đi uống rượu. Sau khi chia tay với bác sĩ Trình, anh
hận mình vì say rượu mà gây ra những chuyện đau lòng vừa qua, nên từng quyết
tâm cai rượu, nhưng bây giờ tất cả đều chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Lục Dã
Bình không biết Tô Nhất Minh xảy ra bao chuyện như vậy, nghe điện thoại là vô
cùng khoái chí nhận lời ngay, còn nói mình đã được lên chức giáo sư một cách
thuận lợi, muốn đến nhà anh lấy vài chai rượu ngon uống mừng.
Đến nhà
anh, Lục Dã Bình cuối cùng cũng cảm nhận được sự bất ổn, "Nhất Minh! Sao
nhà cậu thay đổi lớn đến thế? Tôi nhớ lần trước vẫn còn trưng những đồ chơi của
đàn bà mà". Cô nàng bác sĩ ghê gớm của anh đâu rồi? Sao chẳng còn chút dấu
vết gì của cô ta ở đây thế này?
"Được
rồi, được rồi, đừng có mà vờ vịt nữa. Tôi biết cậu đã đoán ra được, tôi chia
tay với cô bác sĩ ấy rồi! Cô ấy mang tất cả mọi thứ đi rồi. Lời trù ẻo xui xẻo
của cậu linh ứng rồi. Hồi đó tôi không muốn táỉ hợp với Tiểu Mục, cậu đã trù ếm
tôi đời này sẽ không tìm được tình yêu đích thực còn gì. Cậu thắng rồi đấy. Tôi
chẳng còn người phụ nữ nào nữa! Từng người, từng người một hệt như chim di trú,
bay đến rồi lại bay đi, chẳng một ai ở lại..". Tô Nhất Minh bao nhiêu ngày
nay đau quặn lòng, chẳng có ai để dốc bầu tâm sự giờ đây đã tìm được người
thích h